Hai tay cô siết chặt cán thánh giá, mũi dao nhắm thẳng vào tên linh mục.
"Cô vẫn không ra tay nổi đâu." Hắn nhìn cô bằng ánh mắt thương hại: "Cô căn bản không giết nổi ai."
Dao chĩa thẳng vào hắn, nhưng bàn tay cầm dao lại run rẩy.
"Cũng chẳng cần cô ra tay." Linh mục đặt một tay lên bàn, gắng gượng đứng dậy: "Nhìn này."
Nãy hắn ngồi sau bàn nên cô không thấy.
Giờ hắn đứng lên, cô mới phát hiện hắn bị thương.
Một tay hắn chống lên bàn, như thể buông ra là không còn đứng vững. Tay kia ôm chặt bụng, năm ngón tay nhuộm đầy máu. Máu tươi theo từng nhịp thở trào ra, chồng lên vệt máu cũ nâu sẫm.
"Cậu bị sao vậy?" Quyển Quyển cau mày.
"Cô còn nhìn không ra sao?" Linh mục cười thảm: "Người thua là tôi."
Một vệt máu dài từ chân hắn kéo lê đến tận khe cửa.
Lúc ấy cô mới nhận ra trong phòng đã thiếu mất một người, chủ nhân thật sự của thân thể này, nhân cách duy nhất còn lại của Lâm Phức đâu rồi?
Trong đầu nghĩ vậy, cô cũng buột miệng hỏi: "Lâm Phức đâu?" Quyển Quyển quay đầu, nhìn chằm chằm hắn: "Cậu đã làm gì cậu ta?"
"Cô nên hỏi là..." Linh mục ho sặc, lấy mu bàn tay lau máu ở khóe môi, lảo đảo bước từ sau bàn ra, tiến về phía cô: "Cậu ta đã làm gì tôi."
"Đừng lại gần." Quyển Quyển lắc lư con dao: "Đứng nguyên đó, nói cho rõ ràng."
"Yên tâm, dù cô không hỏi tôi cũng sẽ nói." Linh mục dừng bước, nở nụ cười: "Trong thân thể này có sáu nhân cách: kẻ phản nghịch, kẻ gánh chịu đau khổ, kẻ trừng phạt, kẻ bảo hộ, kẻ bạo lực... Vậy cô đã từng nghĩ, tôi là gì chưa? Tôi đại diện điều gì trong Lâm Phức?"
"Ích kỷ, hiểm độc, lạnh lùng, máu lạnh..." Quyển Quyển chỉ hận không thể lôi hết từ xấu trong từ điển ra mắng hắn.
"Tôi hiểu cô có định kiến với tôi. Đúng là tôi xảo quyệt, ích kỷ, đôi khi bất chấp thủ đoạn... nhưng..." Linh mục nhìn cô chân thành: "Tôi thật sự không phải kẻ xấu."
"Nghiêm túc đấy." Linh mục mặt đầy nghiêm nghị: "Tôi chưa từng làm hại một người tốt nào nên tôi không phải kẻ xấu."
"Đó đều là những nhân cách tồi tệ." Linh mục bình thản: "Kẻ chỉ biết căm ghét, kẻ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, kẻ chỉ biết quỳ gối hèn mọn, kẻ chỉ biết bạo lực. Nhân cách tốt nhất thì cũng chỉ là kẻ giả nhân giả nghĩa, bảo vệ kẻ yếu mà chẳng hiểu vì sao phải bảo vệ, chưa từng nghĩ đến việc thay đổi họ."
"Cậu đừng quên, ngoài chúng ra, cậu còn giết không ít người." Quyển Quyển lạnh giọng.
"Cô nói đám bắt cóc ấy à?" Linh mục bật cười: "Tôi chỉ tự vệ thôi."
"Còn Lục Lục!" Quyển Quyển tức giận: "Tại sao cậu phải hại cô ấy?"
"Cô ta là kẻ lừa đảo." Linh mục thản nhiên: "Tôi không giết cô ta, chỉ dạy cho cô ta một bài học."
"Tôi không phải kẻ xấu." Linh mục đặt tay lên ngực: "Tôi đại diện cho sự tự ràng buộc trong Lâm Phức. Tôi... là lương tâm cuối cùng của cậu ta."
"Buồn cười thật." Quyển Quyển nghĩ đến điều cuối cùng, cô chỉ vào mình: "Thế còn tôi? Tôi đâu phải kẻ xấu, tại sao cậu cứ nhằm vào tôi?"
"Bởi vì tôi sắp chết rồi." Linh mục cúi xuống nhìn vết thương ở bụng, mắt tối lại, ẩn chứa một chút không cam lòng và oán hận: "Trước khi chết... tôi phải tìm được kẻ thay thế."
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Quyển Quyển.
Cô không phải kẻ ngốc.
Cô đã nghe ra hàm ý trong lời nói của đối phương.
"... Cậu cố ý?" Cô không tin nổi, chỉ vào chính mình: "Cậu cố tình dẫn tôi tới đây?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!