Chương 110: Cuối cùng cô cũng tới

Thời gian lùi về ba tiếng trước.

"Ngực anh rắn chắc hơn em chắc? Anh cho Lục Lục được cảm giác an toàn hơn em chắc?" Nói đến nửa chừng, Quyển Quyển liếc điện thoại, hơi sững lại.

Là tin nhắn mới từ Lâm Phức. Trên đó viết: "Tôi có cách khiến Thẩm Lục Từ được tha vô tội."

Sau khi đuổi Tiểu Đao đi, cô gọi cho Lâm Phức.

Hỏi: "Cậu có cách gì?"

"Rất đơn giản thôi." Lâm Phức đáp: "Cô chỉ cần nói là mình làm chẳng phải được sao?"

"Chỉ cần nói là cô nhập vào thân thể cô ấy, chính tay cô giết người." Lâm Phức cười nhạt: "Luật pháp không thể chứng minh cô có tội, tất nhiên, cũng không thể chứng minh Thẩm Lục Từ có tội."

"Thế còn cậu thì vô tội chắc?" Quyển Quyển lạnh giọng: "Những kẻ cậu giết cũng thành do tôi giết à?"

"Dù sao cô muốn cứu Thẩm Lục Từ thì nhân tiện cứu cả tôi đi." Giọng Lâm Phức chân thành, thậm chí còn mang theo chút ấm ức: "Dù gì chúng ta quen biết nhau cũng lâu hơn cô ta mà..."

"Hừ, cậu mơ đi." Quyển Quyển đáp dứt khoát.

"Vậy là cô định khoanh tay đứng nhìn sao?" Lâm Phức lập tức thu lại vẻ ấm ức, thay bằng giọng châm chọc lạnh lùng: "Lần này là Thẩm Lục Từ, lần sau sẽ là ai nữa đây?"

"... Ý cậu là gì?"

"Lời tiên tri sẽ không bao giờ kết thúc." Giọng hắn chậm rãi, từng chữ như chiếc kim chích lên da thịt cô: "Lần này là Thẩm Lục Từ, lần sau có thể là cha mẹ cô, bạn bè cô... hay cả Tiểu Đao nữa."

"Cậu đang uy h**p tôi?" Quyển Quyển hít một hơi sâu, cảm thấy luồng khí ấy như chứa sẵn chất dễ cháy dễ nổ, chỉ chực bùng lên.

"Sao lại thế được?" Lâm Phức khẽ cười: "Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu thôi: trong tình thế này, cô còn có lựa chọn nào khác không?"

Khi tôi tìm thấy cô, nghĩa là cô không còn đường nào khác.

Cảm giác ấy vừa khiến cô giận dữ, vừa khiến cô hoảng loạn.

Trước kia, Lâm Phức chưa biết thân phận thật của cô nên cô an toàn, gia đình bạn bè cũng an toàn. Nhưng bây giờ thì khác, vỏ bọc của cô đã rơi mất, bản thân phơi bày trước mắt hắn.

Nếu Lâm Phức chỉ ngoan ngoãn ở trong trại tâm thần, làm một thiếu niên yên tĩnh thì thôi đi.

Nhưng hắn không thế.

Giờ đây, hắn là một nhà tiên tri.

Trước khi thế lực khổng lồ sau lưng hắn sụp đổ, hắn có thể liên tục tung ra những lời tiên tri, định đoạt cái chết của những người mà Quyển Quyển quen biết.

"Quyển Quyển." Giọng hắn lại vang bên tai, đầy ngạo mạn khó chịu, khẳng định chắc nịch: "Cô không còn lựa chọn nào khác."

"Không." Cô nói: "Tôi còn có!"

Cô đổ hết đồ trong túi ra giường: giấy ăn, chìa khóa, dây buộc tóc... và cả bức ảnh của Lâm Phức.

Chính cô cũng không hiểu vì sao mình luôn mang theo nó.

Có lẽ từ rất lâu trước kia, cô đã định sẽ làm như thế này.

Chỉ là chưa đủ dũng khí, cũng chưa có ai đáng để mình bảo vệ và cứu lấy.

Ép bức ảnh dưới gối, cô nằm xuống, khẽ nhắm mắt lại.

Sáu tiếng sau, cửa lớn bị người ta đẩy mạnh bật tung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!