Lâm Vĩnh Dạ thực ra đã chết từ lâu.
Bị chính người thân của mình g**t ch*t.
Gia cảnh của Lâm Vĩnh Dạ không tốt. Cả cha mẹ đều mất việc, chị cả vì tiền mà lấy một gã thầu xây dựng. Ai ngờ trước và sau khi cưới, gã như biến thành hai con người khác nhau, không chỉ đánh đập, chửi bới mà còn giở trò với hai em gái chị.
Hai cô em vì tự bảo vệ mình mà nghỉ học, bỏ quê lên thành phố kiếm sống. Họ chỉ có bằng cấp ba nên chẳng thể tìm được công việc tử tế, muốn học tiếp thì lại không có tiền, cuối cùng đành làm những công việc lương thấp, ngày ngày than thân trách phận.
Cả nhà đều sống khổ sở, không biết cách thay đổi vận mệnh, cuối cùng đặt tất cả hy vọng lên người Lâm Vĩnh Dạ.
Chính anh ta cũng tự coi mình là niềm hy vọng duy nhất của gia đình.
Vì không muốn cha mẹ thất vọng, anh ta từ bỏ chuyên ngành nhiếp ảnh mà mình yêu thích để đăng ký học tài chính. Trong suốt thời gian đại học, anh ta vừa học chăm chỉ để giành học bổng, vừa làm thêm để tự trang trải học phí. Số tiền dư ra anh ta gửi cho hai chị gái để họ có thể đăng ký học lên cao.
Sau này, vì muốn giúp chị cả có cuộc sống tốt hơn, anh ta chấp nhận đề nghị của anh rể, đồng ý hỗ trợ gã xây dựng một trang web video.
Anh ta không ngờ rằng, trang web ấy thực chất là một trang web khiêu dâm.
Ban đầu, gã anh rể chỉ thuê gái gọi hoặc người mẫu vô danh. Nhưng về sau, để tiết kiệm chi phí, gã nghĩ ra một "kế sách hay": hắn lén lắp camera trong khách sạn, quay trộm cảnh các cặp đôi vụng trộm.
Nhưng trình độ quay phim của gã quá tệ. Không những thế, gã còn bị bắt quả tang mấy lần khi lắp camera. Tuy không bị ngồi tù nhưng đã bị liệt vào danh sách đen. Giờ đây, gã cần một người có kỹ thuật quay tốt, có lý lịch trong sạch và đáng tin cậy thay gã làm việc này.
Và người bị chọn chính là Lâm Vĩnh Dạ.
Nhưng việc này vừa bẩn thỉu vừa phạm pháp, một sinh viên ưu tú của trường danh giá như Lâm Vĩnh Dạ sao có thể chấp nhận?
Để ép Lâm Vĩnh Dạ phải đồng ý, gã anh rể đã cầm chai rượu đập thẳng vào đầu chị cả ngay trước mặt anh ta.
Lâm Vĩnh Dạ lập tức muốn báo cảnh sát.
Nhưng chị cả ôm chặt lấy chân anh ta, khóc lóc cầu xin anh ta đừng làm vậy. Chị sợ rằng nếu báo cảnh sát, anh rể sẽ ly hôn với chị. Giờ chị đã lớn tuổi, từng có chồng, ngoài việc nội trợ thì chẳng biết làm gì khác. Nếu bị bỏ rơi, chị sẽ chẳng còn gì cả.
Lâm Vĩnh Dạ còn có thể làm gì được nữa? Chỉ biết ngồi xuống ôm lấy chị, cùng chị khóc.
"Trước đây không có tiền nên đành vậy, nhưng giờ anh có tiền rồi, tại sao vẫn ép nó làm mấy chuyện này?" Chị cả ngồi bệt dưới đất, vừa lau nước mắt vừa nói: "Nó khó khăn lắm mới có công việc tử tế, mới có người mình thích, nó muốn bắt đầu lại... Sao anh không cho nó một cơ hội? Sao lại dồn nó vào đường cùng?"
"... Cảnh sát có từng hỏi cô chuyện này không?" Quyển Quyển khó khăn lên tiếng: "Sao cô không nói?"
"Nói thế nào đây?" Chị cả hét lên rồi ôm đầu bật khóc nức nở: "Nó đã là một kẻ giết người rồi! Nếu mang thêm cái danh này nữa, tôi biết sống sao đây? Tôi đâu có như bố mẹ tôi, họ có thể bỏ đi, còn tôi thì có thể đi đâu chứ?"
"Nếu cô không nói, nó chính là một kẻ giết người." Quyển Quyển chậm rãi nói: "Nhưng nếu cô nói ra, có thể nó chỉ là một kẻ phát tán văn hóa phẩm đồi trụy thôi..."
"Thôi đi, đừng thử tôi nữa." Chị cả cười thê lương: "Yên tâm đi, tôi sẽ không nói đâu. Nếu tôi nói ra, cái nhà này sẽ sụp đổ mất. Dù sao em trai tôi cũng đã chết rồi cứ để nó gánh hết mọi tội lỗi đi. Nhà này vẫn cần có anh lo liệu..."
Khoảnh khắc ấy, Quyển Quyển cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, có thể bổ ra mà ăn được rồi.
Cô nắm chặt tay rồi lại buông ra, cuối cùng cũng nhịn không đập nát đầu chị cả ngay tại chỗ.
Trên đời này có một kiểu người như vậy: Đánh thì thấy tội nghiệp, không đánh thì hận khó nguôi.
Quyển Quyển bỏ lại chị cả đang khóc không ngừng mà quay về phòng đi ngủ. Lửa giận trong lòng khiến cô mất đến nửa tiếng mới ngủ được. Khi chiếc kim đồng hồ chỉ một giờ mười lăm phút, cô tỉnh lại trên chiếc giường nhỏ trong phòng. Cô trở mình ngồi dậy, cầm điện thoại trên đầu giường lên, nhanh chóng soạn tin nhắn.
"Về chuyện di thư, tôi có manh mối quan trọng."
Cô chỉnh sửa tin nhắn này mấy lần, chắc chắn không có sai sót gì rồi mới gửi cho Mộ Chiếu Bạch. Đó là viên cảnh sát trẻ mà cô gặp hôm nọ.
Cứ nghĩ rằng ít nhất phải đến sáng mai mới nhận được phản hồi, không ngờ chỉ một phút sau, đối phương đã gọi điện lại.
Giọng nói trong trẻo, rõ ràng vang lên từ đầu dây bên kia: "Tin này cô lấy từ đâu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!