Chương 44: Có Chuyện Gì Thì Cứ Đi Tìm Trần Sơ

Sau chuyến bay hai tiếng rưỡi, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay Đế Đô.

Xuất phát từ tâm lí không thể nói ra thành lời, Trần Sơ đã gọi xe trước, sau khi hai người xuống máy bay, anh đã dẫn Lâm Xuân đi xuống hầm gửi xe.

Ngồi trong chiếc xe thương gia rộng rãi, Trần Sơ cuối cùng cũng có thể duỗi thẳng chân.

"Đàn anh, anh hay đến Đế Đô lắm ạ?" Lâm Xuân bỗng hỏi.

Trần Sơ nhướng mày nhìn cô: "Sao em lại hỏi thế?"

"Em thấy anh rất quen thuộc với sân bay này, sân bay to thế này, em suýt nữa còn đi lòng và lòng vòng, nhất là ở trong bãi đỗ xe, chỗ nào cũng giống nhau nhưng anh lại tìm được ngay." Hơn nữa, Trần Sơ gần như không nhìn vào tên đường, hai người xuống máy bay đã đi thẳng đến bãi đỗ xe này.

"Anh lớn lên ở Đế Đô, đại học mới sang thành phố Tấn." Trần Sơ đáp.

"Thì ra anh là người Đế Đô, thảo nào lại quen thuộc như thế, nhưng sao anh lại học đại học ở thành phố Tấn ạ, nếu học ngành Vật Lý thì Đại học Đế Đô mới là No.1 chứ." Lâm Xuân nhân tiện hỏi.

"Anh thi trượt." Trần Sơ trả lời.

"Dạ?" Cô xấu hổ vì câu hỏi của mình.

Trong ấn tượng của cô, Trần Sơ vừa thông minh vừa mạnh mẽ, dường như anh có thể làm tốt bất cứ chuyện gì, hơn nữa Tống Nhiễm Nhiễm từng rỉ rả với cô rằng, Trần Sơ đã công bố một luận văn chuyên ngành nghe nói rất đỉnh, thành thử cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ trượt Đại học Đế Đô.

Nhưng nhìn rộng hơn mà xem, Đại học Đế Đô là trường đại học đứng đầu Trung Quốc, rất ít người thi đỗ, không đỗ mới là chuyện bình thường.

"Không sao đâu." Trần Sơ không có vấn đề gì hết: "Anh học Lý là vì đam mê thôi, với cả Đại học Diệp Lục cũng rất tốt đấy chứ."

"Đúng, trường bọn mình cũng thuộc 985 mà." Lâm Xuân vội vàng ưỡn ngực: "Nói ra cũng tự hào lắm chứ."

Câu chuyện cứ thế qua đi nhưng xúc cảm ngại ngùng vẫn còn đó, Lâm Xuân không dám nói thêm gì nữa, cầm điện thoại mở app của chính phủ ra, nhân lúc đang rảnh thì đọc tài liệu trên diễn đàn.

Những tài liệu khác từ từ đọc sau cũng được, nhưng cô phải bổ sung thêm rất nhiều kiến thức về không gian con, nhỡ đâu lại bị nó nuốt vào một ngày nào đó thì sẽ không đến mức luống cuống như hai lần trước.

Trần Sơ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, năm năm chưa về đây, bầu trời Đế Đô dường như đã xanh hơn rồi.

Chiếc xe ra khỏi sân bay, đi thẳng đến đường cao tốc, mất hơn một tiếng mới tới resort ở ngoài thành Đế Đô.

Resort gần núi kề sông, thiên nhiên tươi đẹp, Lâm Xuân vẫn chưa đi vào nhưng đã có thể cảm nhận được sự giàu sang và thư thái ở bên trong.

"Đại hội của chúng ta bao toàn bộ resort luôn?" Lâm Xuân không thể tưởng tượng ra được, một resort bát ngát như thế thì phải ngốn hết bao nhiêu tiền.

"Ừ." Giới dị năng tổ chức sự kiện sẽ không để cho người bình thường đi vào.

– Trụ sở chính giàu quá.

Trần Sơ cười cười không nói gì.

– Em nghĩ bọn mình không nên ngồi hạng phổ thông, trông thế này thì chỉ có khoang hạng nhất mới xứng thôi.

"Thế lúc về mình mua khoang hạng nhất." Trần Sơ đề nghị một cách chân thành.

"Được hoàn tiền đúng không?" Lâm Xuân thì thầm hỏi.

"Vậy thì mua." Nếu công ty trả tiền, không xài mới dở hơi đấy.

"Cười ói, con ma nghèo từ đâu tới đây, tí tiền mọn mà còn mặt dày nhờ công ty thanh toán." Một giọng nói chói tai bỗng vang lên sau lưng Lâm Xuân.

Cô cau mày, nhìn theo hướng vang tiếng nói, thấy hai người phụ nữ mặc đồng phục màu trắng.

Người nói là cô gái nhuộm tóc đỏ, cô gái nhìn Lâm Xuân với ánh mắt chê bai, kéo bạn mình rời khỏi đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!