Bởi vì khi nãy trời bỗng dưng tối sầm lại nên số người dị năng bu quanh chỗ Lâm Xuân đã chạy hết rồi, thành ra trên đường đi đến cổng không gian, mọi người không gặp nguy hiểm gì.
Chỉ có bé con Vân Chu vẫn luôn lầu bầu hỏi tại sao trời tự dưng lại tối rồi tự dưng lại sáng, nhưng Vua Bẩn và Lâm Xuân không ai nói cho bé biết câu trả lời.
Ở cổng ra, Trần Sơ mặc chiếc áo khoác lông cáo màu xanh đậm, đứng sừng sững trong cơn tuyết.
Nhìn thấy mọi người đi đến, gương mặt lạnh lùng ấy mới nhoẻn nụ cười.
Ánh mắt anh lia thoáng qua Lâm Xuân, rồi nhìn gương mặt tái nhợt của Vua Bẩn.
"Cậu có ổn không?" Trần Sơ hỏi Vua Bẩn.
"Thương nhẹ thôi." Vua Bẩn thản nhiên đáp lời.
"Anh bị thương à?" Lâm Xuân lo lắng nhìn sang Vua Bẩn, mặc dù cô cũng nhận thấy nét mặt anh có gì đó không ổn, nom hơi ốm yếu, nhưng dường như anh vẫn luôn như vậy, thành ra cô cũng không nghĩ nhiều.
"Không sao." Vua Bẩn sử dụng thuật đại nguyền rủa tận mấy lần nên đã tiêu hao năng lực và mất máu một cách nghiêm trọng.
Dù Trần Sơ không nhìn thấy quá trình Vua Bẩn thi triển lời nguyền nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự yếu ớt của Vua Bẩn.
Sở dĩ Lâm Xuân không nhận ra Vua Bẩn bị thương là vì cô không cảm nhận được năng lực trong người anh đang bị xói mòn, thứ hai là vì anh đã giấu tay trong áo khoác để che đi vết thương.
"Em là người dị năng hệ mộc đúng không? Chị nhớ người hệ mộc có thể chữa lành được vết thương, em ra giúp anh em đi." Lâm Xuân quay sang Vân Chu, đẩy cậu nhóc về phía Vua Bẩn.
"Em cóc cần, em khuyên chị bớt ở cạnh anh trai em đi, cẩn thận bị anh ấy nguyền rủa đấy." Nhóc con nói xong thì tránh đi thật xa với gương mặt ghét bỏ như thể sợ mình sẽ bị Vua Bẩn nguyền rủa.
– Thằng bé này…
– Kệ nó đi.
Lâm Xuân thấy thằng nhóc Vân Chu thật sự rất thiếu đòn, Vua Bẩn đã cố tình đi vào không gian con vì nhóc, thậm chí còn bị thương như thế, ai ngờ thằng nhóc còn chả cảm kích gì, đã thế còn ăn nói độc địa làm tổn thương người ta.
Cô đang định nói thì đã bị Vua Bẩn ngăn lại.
Cô thấy lạ nhưng cũng không nói gì.
Dù sao hai người cũng là anh em, mặc dù không biết đã xảy ra hiểu lầm gì nhưng người ngoài như cô đừng xía vào thì hơn.
Với lại, trước khi vào không gian con, Vua Bẩn đã cực kì lo lắng nhưng đến lúc gặp em trai mình thì lại lạnh lùng hết đỗi, chẳng hiểu kiểu gì.
"Thế bọn mình ra ngoài đi, không biết bên ngoài đã là mấy giờ rồi, mong là không bỏ lỡ lễ tốt nghiệp." Lâm Xuân đã đọc qua những tài liệu liên quan đến không gian con, hiểu rằng thời gian trong không gian con khác với bên ngoài, hơn nữa các nhà nghiên cứu vẫn chưa khám phá ra được quy luật này, chỉ biết rằng dòng thời gian trong các không gian con hầu hết sẽ chậm hơn bên ngoài.
Tính từ lúc cô vào không gian con đến bây giờ cũng sắp ba tiếng đồng hồ, chắc chắn bên ngoài trời đã sáng rồi.
"Ừ." Vua Bẩn gật đầu, lấy một túi đá sức mạnh ra khỏi vạt áo, lúc vừa mới vào không gian con, anh đã cướp được của một người dị năng khác.
Lâm Xuân cũng lấy ba túi đá sức mạnh ra, khi trước cô với Vân Chu có tổng cộng tám túi đá sức mạnh, mỗi người bốn túi, vừa nãy cô đã ném một túi nên giờ còn lại ba túi.
Cô cầm ba túi đá trong tay rồi áng chừng, bỗng nhận thấy một túi có gì sai sai, mở ra nhìn thì phát hiện bên trong rỗng tuếch.
"Sao lại không có gì?" Cô ngạc nhiên la lên.
"Sao thế?" Trần Sơ nhìn Lâm Xuân.
"Em có một túi đá trống không." Cô đáp.
"Có phải vừa nãy chạy trốn bị rơi mất rồi không?" Vân Chu hỏi, khi nãy Lâm Xuân bị nhiều người dị năng truy sát như vậy, rơi đồ cũng không có gì là lạ.
"Thế sao chỉ rơi đá chứ không rơi túi?" Lâm Xuân hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!