Cậu bé đứng lên, cúi đầu kiểm tra thương tích trên người mình.
Lâm Xuân đứng cách cậu một khoảng, nhìn căn nhà đã bị nổ tung.
"Tại sao không có ai đuổi theo?" Cả hai đứng ngoài cửa lâu như thế này, nếu có người đuổi theo thì phải chạy ra từ lâu rồi.
"Bọn họ không ra được." Cậu bé đáp lời với chất giọng trong trẻo.
"Vì sao?" Lâm Xuân tò mò hỏi, hình như lúc linh thể quản gia tiễn cô ra cửa cũng nói rằng, anh không thể rời khỏi dinh thự, chẳng lẽ có tương quan gì sao?
"Thì ra là gà mờ." Ánh mắt cậu bé thoáng vẻ miệt thị.
"Em…" Cô khó chịu, người khác nói cô như vậy thì thôi cũng được, dù gì cô cũng là đứa tay mơ, nhưng đứa trẻ chín tuổi nói ra câu này đã làm cô bị tổn thương lòng tự trọng: "Em cũng có giỏi hơn đâu? Chị nói chị là người Trung Quốc mà em đã bỏ súng ngay, nhỡ chị là kẻ xấu thì sao?"
"À~" Cậu bé cười khẩy, khinh bỉ: "Cái loại cấp F như chị á hả?"
"Phụt", một mũi tên sắc nhọn mang tên "câu chữ" đã đâm thẳng vào trái tim cô.
Con nhà ai mà láo toét thế này.
Từ từ, Lâm Xuân sực ra, thằng bé mới chín tuổi, hình như em trai Vua Bẩn cũng chín tuổi?
Nghĩ đến giả thiết này, cô lại nhìn vào đôi mắt cậu bé, cuối cùng cũng truy nguyên ra được cảm giác quen thuộc ấy từ đâu mà tới, 80% là em trai Vua Bẩn rồi, ánh mắt hai anh em giống như như đúc.
"Em là em của Vua Bẩn à?" Giọng cô cũng dè dặt hẳn lên.
"Vua Bẩn là ai?" Cậu bé hỏi.
"Vua Bẩn là…" Lâm Xuân sững lại, Vua Bẩn tên gì ý nhỉ? Cô cũng không thân với anh, chỉ trò chuyện qua lại trong inbox nhóm, ngoài ID của anh và biết anh rất giỏi nguyền rủa ra thì cô chẳng biết gì về anh hết: "Vua Bẩn là đồng nghiệp của chị, anh ấy ở thành phố Tấn, có năng lực nguyền rủa.
Anh ấy bảo em trai anh ấy bước vào không gian con, em có phải em trai anh ấy không?"
Cô nói hết những vì mình biết về Vua Bẩn cho cậu bé.
"Em không có anh." Cậu nói xong thì quay người rời đi.
Nhóc con không có anh? Chẳng lẽ mình nhận nhầm người? Nhưng trông hai anh em giống nhau như thế cơ mà.
Ngoại hình hao hao nhau, cũng chín tuổi, cũng bước vào không gian con trong thời gian này, match quá còn gì nữa.
Thôi kệ đi, không nghĩ nữa, đến tòa Phong Tuyết quan trọng hơn.
Lâm Xuân định bảo mình sẽ đi với cậu bé, nhưng vừa mới đi được hai bước thì cô sực ra điều gì đó, dừng chân ngay giữa đường, ngoảnh lại nhìn ngôi nhà vừa bị cậu bé cho nổ tung.
Bên trong cánh cửa có đến bảy tám linh thể bảo vệ, đằng sau những linh thể là một khoảng sân bừa bộn.
Từ âm thanh vừa rồi cộng với vết thương trên người cậu bé, không khó để đoán rằng cậu đã giết tất cả mọi người ở trong ngôi nhà.
Có lẽ cậu bé Vân Chu cũng như cô, tiến vào không gian con thì vô tình xuất hiện trong ngôi nhà này, sau đó vì trời lạnh quá nên đã mượn quần áo của nhà người ta, rồi trở thành kẻ trộm bị người người đuổi đánh.
Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là nếu cậu bé giết người thì sẽ có rất nhiều linh thể đã chết ở bên trọng.
Sau khi linh thể chết thì sẽ rơi ra viên đá sức mạnh.
Lâm Xuân lanh trí, cất bước đi ra cửa.
Cô đứng ở ngưỡng cửa, cách linh thể bảo vệ khoảng ba mét, chỉ thước vào một trong các linh thể: "Tôi có thể vào được không?"
"Không được, đi ra đi." Linh thể từ chối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!