"Bình tĩnh, bình tĩnh, không có việc gì đâu." Lâm Xuân ép mình phải tỉnh táo lại, điều đầu tiên mà cô nghĩ đến ấy là nhìn xem có chỗ nào cho mượn ổ điện hay cho mượn sạc pin điện thoại không.
Tề An Liên, hỏi Tề An Liên liệu mình có được vào nhà chị để sạc nhờ điện thoại không?
Bỏ qua suy nghĩ người ta sẽ từ chối, Lâm Xuân ngoảnh lại tìm chị, vậy nhưng xung quanh trống huơ trống hoắc làm gì còn bóng hình của Tề An Liên.
"Đừng hoảng đừng hoảng.
Máy hết pin thì vẫn giả vờ gọi điện được, đi ra ngoài thì người ta không biết máy mình hết pin.
Đến trước chỗ đông người ở đằng trước kia thì sẽ an toàn thôi." Cô để điện thoại bên tai, ra vẻ đang gọi điện, cố tình nói cao vống lên.
"Nhiễm Nhiêm, tớ ra ngoài rồi, ừ, tớ đang ở trong làng ý, đường nào á hả? Để tớ nhìn đã…" Lâm Xuân nhìn tên của con đường mà mình đang đi, sau đó còn cố tính nhắn vị trí cụ thể của mình.
Bằng cách này, nếu có người theo dõi cô thật, thấy cô gửi định vị cho bạn thì chắc chắn sẽ rén thôi.
Tiếc rằng con hẻm nhỏ xíu trong làng đô thị không đề địa chỉ nên Lâm Xuân không thấy biển tên đường.
Cô luống cuống nhưng đã bình tĩnh lại trong thoáng chốc, nghĩ ra phương án mới, cố tình nói to: "Bọn mình đang ở cùng chỗ rồi đấy, tớ không biết đây là chỗ nào đâu, cậu đi theo định vị ra chỗ tớ đi."
Dứt lời, Lâm Xuân cầm điện thoại, giả vờ gõ gõ lên màn hình đen kịt, ra vẻ mình đang chia sẻ định vị.
Làm xong hết tất cả mọi chuyện thì cô cũng yên lòng hơn hẳn.
Nghe thấy không, tôi với bạn tôi chia sẻ định vị, bạn tôi đang trên đường đón tôi đấy, nếu tôi xảy ra chuyện gì, hoặc định vị của tôi chuyển hướng bất thường thì con bé sẽ biết ngay thôi.
Thế nên đừng có bám theo tôi nữa.
Lâm Xuân không biết mình có dọa được cái thằng bi3n thái có khả năng tồn tại đó không.
Nếu muốn an toàn tuyệt đối thì chắc chắn phải thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
Nhưng chết tiệt, phải đi hướng nào mới đúng đây?
Mặc dù cô đã đến làng đô thị mấy lần nhưng chủ yếu toàn đi lại ở những con đường ngay giữa làng, đi sâu vào trong thì cô không quen đường, huống chi đây còn là ban đêm nữa.
Mà vừa nãy cô đi theo Tề An Liên, cảnh giác thằng bi3n thái suốt cả đường nên không nhớ không phương hướng nữa rồi.
Giờ quay lại mà cô chỉ thấy đâu đâu cũng xa lạ, với cả hình như cô càng đi thì con đường càng hẻo lảnh hơn.
Ngọn đèn hai bên đường cũng ngày một thưa thớt, cũng chẳng có mấy ngôi nhà còn sáng đèn.
Mới có mấy giờ cơ chứ, mọi người ngủ sớm như vậy hả?
Không thể đi xa hơn được nữa, phải về thôi! Lâm Xuân bỗng sinh ra một cảm giác nguy hiểm đang cận kề.
Cô chắc chắn phải quay lại chỗ đông người, dù trên đường không có ai nhưng nhà dân hai bên đường đông đúc là được rồi, nếu mà gặp nguy hiểm thì cô còn kêu cứu được!
Lâm Xuân bất giác quay người lại, lùi ra sau hai bước, có một người bước ra khỏi ánh đèn.
Một gã đàn ông cởi trần, tóc vàng, ất ơ đang cười gằn.
– Chúc mừng vật chủ, tính năng ẩn khi chỉ số may mắn tụt xuống mức thấp nhất đã được kích hoạt, gây thù chuốc oán thành công.
Dường như Lâm Xuân đã nhìn thấy tấm biển cảnh báo khổng lồ của hệ thống hiện trên đầu gã đàn ông, tay chân cô luống cuống run lên bần bật.
Đừng hoảng đừng hoảng, cứ giả vờ không biết gì hết, giả vờ gọi điện thoại, bình tĩnh đi qua, đi qua được thì sẽ ổn thôi.
Lâm Xuân hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh để tiếp tục gọi điện thoại, cảnh giác đi dịch ra ngoài để giữ khoảng cách với người ta: "Nhiễm Nhiễm, tớ ra đây, đây đi luôn bây giờ, rẽ phát là đến rồi, cậu đợi tớ đã."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!