Chương 30: (Vô Đề)

"Đúng là máu rất đặc biệt, thể năng cũng vượt xa người thường," A09 quan sát Giản Hoài, "Tiếc là còn non quá."

A09 đấm một quyền lên tường, toàn bộ khu ghế lô trên tầng 2 biến thành đầm lầy. Giản Hoài bị kẹt trong đầm lầy, không có chỗ để mượn lực nên không thể bò ra.

"Tôi cứ cảm thấy cho Đan Cô Lan sử dụng năng lực "đầm sâu" này thì lãng phí lắm," A09 nói, "Cô ta luôn không tìm được thời cơ và phương pháp để dùng nó, có lẽ không đủ tàn nhẫn là khuyết điểm của cô ta."

A09: "Tôi đã theo dõi hai người suốt, thế giới cấp A lần này mà chỉ có hai người đi thôi à? Sau khi Đan Cô Lan có được thân phận người cộng hưởng tư duy đó, đúng ra cậu phải mau mang nó rời khỏi đây. Vất vả lắm mới có thể lợi dụng sơ hở giữa các quy tắc của thế giới bằng máu để đạt được điểm, tại sao lại không mua chút thứ mình cần rồi cút đi lẹ chứ?

Cần gì phải từ bỏ mạng sống vì cơn giận của bản thân?"

A09 búng tay một cái với Giản Hoài, bầu không khí xung quanh cậu đột ngột bị rút cạn. Cậu thấy miệng của A09 đang nhúc nhích, dường như đang nói gì đó, nhưng cậu lại không nghe thấy!

Vì quá trình truyền âm cần một thứ trung gian!

Nửa người dưới của Giản Hoài chìm trong vũng bùn, nửa người trên bị bọc lấy bởi màng chân không mà A09 tạo ra, không bao lâu nữa sẽ chết đi vì không thở được.

"Dù sương máu có thể giết người thì sao?" A09 nhìn xuống Giản Hoài từ phía trên, "Máu của cậu vẫn phải truyền tới chỗ của tôi trước mới được, không phải sao?"

Mặc dù Giản Hoài không nghe được lời của gã, nhưng vẫn đoán được gã đang nói gì nhờ đọc môi.

Cậu muốn thoát khỏi đầm lầy, chỉ là càng dùng sức càng thiếu ôxi, nhanh chóng không còn tí sức nào.

Giản Hoài thấy A09 đang cười với mình từ phía trên, nhưng tầm nhìn của cậu ngày càng mơ hồ. Não thiếu ôxi khiến cậu rơi vào trạng thái ảo giác, trước mắt là cảnh tượng sáng bừng, Giản Hoài thoáng nhìn thấy Giản Bác Hàn.

Giản Bác Hàn mặc áo blouse trắng của bác sĩ để bé Giản Hoài đội nón bảo hiểm ngồi trên đầu gối mình, giọng nói đong đầy tình yêu: "Tiểu Hoài, con khó chịu lắm phải không?"

Khuôn mặt nhỏ đội nón bảo hiểm của Giản Hoài tím lên vì thiếu ôxi. Cậu đeo một tai nghe không dây nên mới nghe được lời Giản Bác Hàn nói.

Giản Hoài cầm bàn tay nhỏ lạnh buốt của Giản Hoài và nói: "Cha cũng biết con đau khổ lắm, nhưng mai sau có lẽ con cũng buộc phải đối mặt với tình huống này thôi. Lúc này, sức thở của con nhiều thêm tí nào thì sẽ thêm chút cơ hội để sống sót."

Ý thức của bé Giản Hoài từ từ mông lung, khuôn mặt của Giản Bác Hàn trong mắt cậu cũng trở nên dữ tợn.

"Nếu muốn sống tiếp thì phải đập vỡ chiếc nón bảo hiểm này, đừng trông cậy vào lòng nhân từ của kẻ địch." Giản Bác Hàn lạnh lùng nhìn cậu nói, "Bây giờ đang là đêm tối, nếu con muốn chết như thế này và sống lại vào ngày mai thì cũng được thôi, thế thì cha sẽ có một đứa con bình thường. Dù sao sớm muộn gì cũng phải chết, nếu con đã sống không nổi trong tương lai, thà cứ chết luôn bây giờ đi."

Bé Giản Hoài cuộn chặt nắm tay, nhìn chằm chằm lên chiếc nón bảo hiểm, một vệt máu xẹt qua, chiếc nón nứt tẹt.

Giản Bác Hàn lại vừa thương xót vừa vui vẻ ôm lấy cậu, nói bằng một giọng điệu mâu thuẫn: "Nếu con cứ chết đi như thế thì tốt rồi."

Giản Hoài trong đầm lầy từ từ mở mắt ra, nửa người của cậu đã lọt dưới đầm lầy, A09 đang mỉm cười đợi cậu chết vì nghẹt thở.

Giản Hoài vùi bàn tay cầm dao găm xuống vũng bùn, khổ sở lung lay chút xíu, sau đó nhắm mắt lại và cúi đầu xuống. Có vẻ như đây là sự đấu tranh cuối cùng của cậu rồi.

"Đang giả chết đấy à?" A09 nói, "Người bình thường không thở được trong một thời gian như thế đúng ra phải chết rồi, nhưng cậu thì không, thể năng của cậu mạnh như thế, tôi sẽ kéo dài thời gian giùm cho."

Gã ấn bàn tay vô tường, "đầm sâu" biến vách tường thành đầm lầy, tay của A09 cũng tự nhiên chìm vào vũng bùn. Một khi tay gã rời khỏi vách tường, đầm lầy sẽ biến mất sau mười giây.

A09 sử dụng "đầm sâu" để hạn chế cử động của Giản Hoài và cũng rút cạn không khí xung quanh Giản Hoài bằng dị năng của mình. Nếu không nhờ có "đầm sâu" hạn chế Giản Hoài thì với thể năng của cậu, chỉ bị kẹt dưới đất thì đã sao đâu? Nhờ sức mạnh của bản thân, chỉ cần có một nơi để mượn lực, cậu sẽ có thể phá tường thoát khỏi, đến lúc đó chân không không còn là đối thủ của Giản Hoài nữa.

Cho nên A09 cần phải giữ mãi chiêu đầm sâu.

Gã nhìn chòng chọc vào Giản Hoài vẫn không nhúc nhích gì, xác nhận xem người này đã chết thật hay giả.

Bỗng nhiên, một cảm giác đau nhói tim vọt vào lòng bàn tay của A09. Có không biết bao nhiêu con dao chất lỏng màu máu áp suất cao lao ra khỏi lòng bàn tay đang chôn trong đầm lầy của A09, bay múa tùm lum trên không trung, vẽ ra nhiều vết thương đếm không xuể trên cơ thể của A09, ép gã đành phải rụt tay khỏi mặt tường.

Sau khi tay gã không tiếp xúc với mặt tường trong vòng mười giây, đầm lầy cũng biến mất. Giản Hoài mới nãy còn tựa như đã chết chống khuỷu tay lên mặt đất và nhảy thoát.

Cuối cùng Giản Hoài cũng rời khỏi màng chân không, hít thở được không khí trong lòng. Cậu nói với A09: "Ai nói là không có chất trung gian? Đầm lầy mày tạo ra bằng "đầm sâu" chính là chất trung gian!"

Mấy lưỡi dao máu biến thành sương, A09 còn chưa tránh kịp mà cơ thể đã bị xâm chiếm bởi năng lượng tàn phá một lần nữa. Gã ngã xuống, đây là lần thứ hai gã bị Giản Hoài giết chết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!