Chương 22: (Vô Đề)

Sau khi sử dụng năng lực, trạng thái của Thời Trường Phong có vẻ rất rối loạn, anh đang cố hết sức để áp chế bản thân.

Tất cả mọi vật trong không gian nhỏ hẹp đã bị Thời Trường Phong đưa vào một không gian khác, trong này đã trống rỗng.

"Ba Chiêu Đệ và người khách kia đâu rồi nhỉ?" Viên Phi Hàng nhìn xung quanh và nói, "Tôi tưởng Ba Chiêu Đệ sẽ trốn ở đây chứ."

Đan Cô Lan nhớ lại cảm xúc lông mịn khi mình mở cửa khi nãy và nói: "Một người bình thường như Ba Chiêu Đệ lại có thể sử dụng cái bẫy treo thú bông sau cửa để khống chế chúng ta như thế à?"

"Có khi nào đám thú bông đã nghĩ ra giúp cô ta không?" Viên Phi Hàng hỏi.

Giản Hoài chợt xen vào cuộc đối thoại của họ: "Có vẻ chỉ số thông minh của đám thú bông cũng không cao cho lắm."

"Tại sao lại nói như vậy? Chúng đang làm cho chúng ta chật vật lắm rồi, nếu chỉ số thông minh của chúng không cao thì chẳng phải tôi sẽ rất mất mặt à?" Viên Phi Hàng nói, hắn đã nói rồi là sẽ không chừa đường lui cho người khác, mặc kệ là với mình hay đối phương.

Giản Hoài nhặt con gấu bông trắng đã bị hỏng dữ dội còn sót lại đó lên, nhéo mặt nó: "Tuy trông rất đáng yêu, nhưng mùi trên người chúng mang đến cho tôi một cảm giác không khác gì bọn quái vật trong bệnh viện cho lắm. Mà hình như mấy con quái vật đó lại có chỉ số thông minh thấp trũng."

"Giản Hoài nói đúng," Thời Trường Phong chống tường từ từ đứng dậy, "Đám thú bông dễ dàng nói ra mục tiêu tấn công của mình và lý do tinh thần thể biến mất, tương đương với đang tiết lộ nhược điểm cho chúng ta biết. Kẻ có chút xíu chỉ số thông minh cũng sẽ không làm thế, chúng chỉ hành động theo bản năng thôi."

Bản năng xâm chiếm cơ thể của người bình thường và bản năng tấn công người khác. Tại sao "Lang Hạo Ngôn" lại làm tổn thương vợ và Lang Nháo Nháo mà chẳng hề kiêng nể gì và cũng hoàn toàn không sợ sẽ bị ai đó phát hiện. Đó là vì mục đích của chúng là để lại dấu vết trên tinh thần của mọi người. Một vụ án cha con tương tàn sẽ tạo ra một ảnh hưởng rất lớn, vì thế nên "Lang Hạo Ngôn" mới có thể tấn công Lang Nháo Nháo bất chấp như vậy.

Chúng cũng không sợ mình sẽ bị bắt do có thể chuyển tới một cơ thể khác, cuối cùng để lại người phải đứng trong tòa là một Lang Hạo Ngôn vô tội.

Tất cả những điều này chỉ là bản năng thôi.

"Dù tôi chưa từng gặp Ba Chiêu Đệ, nhưng một người bị cha mẹ ép đưa hết số tiền bản thân tích cóp nhiều năm cho em trai, cô ấy thật sự sẽ có khuynh hướng muốn trả thù xã hội, làm tổn thương người khác, khiến thế giới rơi vào hỗn loạn, hơn thế nữa là có trí khôn và quyết tâm âm thầm cài bẫy để chúng ta sa vào à? Chúng ta đều là người cộng hưởng tư duy. Khi quyết định từ bỏ thế giới, chúng ta có thể cân nhắc nhiều chuyện như vậy thật hả?" Thời Trường Phong hỏi.

Viên Phi Hàng và Đan Cô Lan lặng thinh, bản thân họ là người cộng hưởng tư duy, từng tiếp xúc với nhiều loại người. Phần lớn toàn là những người không sống nổi nữa, ai lại có một năng lực hùng mạnh như thế.

Lúc này, Giản Hoài ngửi mấy cái, cậu giơ tay sờ lên vách tường: "Tường vừa được sơn lại, chưa quá một ngày, mùi vẫn còn đó."

Ba người còn lại nhìn lên vách tường dính đầy tro bụi. Viên Phi Hàng nói: "Có vẻ vách tường này lâu rồi chưa lau chùi, vẫn còn mùi hăng của tường mới sơn, với lại còn chưa qua một ngày nữa, sao nó khô mau thế?"

"Trước mặt năng lực siêu nhiên, mọi thứ đều có khả năng. Tôi tin Giản Hoài, tại sao phải sơn mặt tường này lại lần nữa?" Thời Trường Phong chống tường suy tư.

"Sơn mới thường là để che giấu dấu vết trên tường." Đan Cô Lan nói. Cô từng giúp mẹ sơn tường một lần, khi đó là để che dấu máu.

Nghĩ tới đây, ánh mắt của Đan Cô Lan lại trở nên mơ màng.

Giản Hoài nói với cô: "Mùi bùn trên người chị cũng đang đổi nặng đấy. Trước đây là mùi hoa và cây cối trong đầm lầy, bây giờ mùi vũng bùn đã che mất mùi hoa."

Đan Cô Lan hoàn hồn. Cô nhìn Giản Hoài, vẻ mặt tràn đầy cảnh giác: "Khứu giác của cậu đáng sợ quá."

Giản Hoài nhắc nhở với Đan Cô Lan xong rồi chẳng thèm để ý tới cô nữa, mà tiếp tục tìm kiếm trên vách tường. Mùi tường mới sơn rất hắc, Giản Hoài hắt xì một cái, cố chịu cảm giác khó chịu và mò sang bên người Thời Trường Phong, cậu lại ngửi thấy mùi băng tuyết lạnh lẽo.

Nhưng lần này, mùi máu đang trở nên nồng hơn.

Mới vừa rồi khi Thời Trường Phong sử dụng năng lực, mùi hương lạnh trong hoàn toàn biến mất, chỉ còn để lại mùi máu tươi nồng nặc. Khi Thời Trường Phong ôm lấy Giản Hoài, Giản Hoài cứ tưởng mình đang bị vùi trong núi thây biển máu, không thể phân biệt rõ phương hướng.

Đó là một mùi hương mang tính xâm lược và công kích cực mạnh. Mà hiện giờ, cái mùi đó lại bị đắp kín bởi một đống tuyết không bờ bến.

Giản Hoài đi tới bên cạnh Thời Trường Phong, chỉ ra sau lưng anh và nói: "Hình như chỗ này có gì đó khác lắm."

Thời Trường Phong tránh ra, Giản Hoài dựa sát vào vách tường sau lưng anh. Cậu ngửi thấy một mùi thuốc màu thoang thoảng giữa hương băng tuyết.

"Chắc là chỗ này," Giản Hoài ra dấu, "Khu vực không lớn cho lắm."

"Nói cách khác, có một thứ gì đó từng bị để ở chỗ này, song lại bị ai đó cầm đi. Để không bị chúng ta phát hiện, người nọ còn đặc biệt sơn tường lại lần nữa." Viên Phi Hàng nói, "Hình như sự kiện "cộng hưởng tư duy" lần này khá quái gở."

Đan Cô Lan: "Kiểu cộng hưởng tư duy của Ba Chiêu Đệ không giống với chúng ta. Chúng ta lọt vô dị thế giới, được người Tổ 0 cứu ra. Cô ta không rời khỏi thế giới này mà lại có thể mang những sinh vật đến từ dị thế giới vào đây. Kiểu cộng hưởng tư duy của cô ta có vẻ là quá đặc biệt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!