Chương 8: Gặp lại nhau

Edit: Yeekies

Tần Du Trì muốn kết bạn với cậu?

Lâm Thù bỗng lật người, giật vội chiếc điện thoại từ tay Biên Tinh Lan, sợ hắn đã bấm nút đồng ý.

May thay, cậu kịp thời cướp lại. Màn hình vẫn dừng ở lời mời kết bạn. Thở phào nhẹ nhõm, Lâm Thù trừng mắt: "Có phải cậu cho hắn tài khoản WeChat của tôi?"

Biên Tinh Lan vốn chưa từng tiết lộ thông tin liên lạc của Lâm Thù, giờ lại bị nghi oan, bực bội đáp: "Không phải tôi mà! Danh sách bạn bè của cậu dài dằng dặc, Tần Du Trì chỉ cần hỏi thăm vài người là biết ngay. Sao cậu cứ nghi ngờ tôi?"

"Tôi..."

Bị chất vấn, Lâm Thù chợt nhận ra mình quá đáng, khẽ nói: "Xin lỗi, dạo này tâm trạng không ổn."

So với việc bị hiểu lầm, lời xin lỗi từ Lâm Thù còn khiến Biên Tinh Lan kinh ngạc hơn. Hắn tròn mắt: "Cậu... cậu xin lỗi? Cậu bị ma nhập à?"

Chỉ một lời xin lỗi mà hắn cũng đáng ngạc nhiên đến thế?

Lâm Thù xoa xoa thái dương, chán nản không muốn nói thêm.

"Giờ thì cút khỏi nhà tôi đi." Giọng cậu đột nhiên trầm xuống, như sắp nổi điên.

Biên Tinh Lan vội thu lại vẻ mặt đùa cợt, đứng dậy ngay: "Được rồi, tôi đi đây. Thù Nhi nghỉ ngơi đi, gặp sau."

Cánh cửa đóng sầm.

Biên Tinh Lan vừa đi, căn nhà chìm vào tĩnh lặng.

Mấy lần náo động vừa rồi khiến cơn buồn ngủ tan biến. Nhắm mắt mãi không ngủ được, Lâm Thù quyết định xem tiếp bộ phim dang dở.

"Khổ Sinh" dừng lại ở cảnh cuối.

Vừa mở mắt, Lâm Thù đã đối diện với đôi mắt hơi cong của Tần Du Trì. Khi không cười, hắn toát lên vẻ lạnh lùng khiến người ta ngứa ngáy, trông còn kiêu ngạo hơn cả Lâm Thù.

Nhưng lúc này, trên màn hình, Tần Du Trì không hề kiêu căng. Ánh mắt trong veo như tuyết rơi giữa trần gian, tồn tại lâu năm mà vẫn tinh khiết.

Lâm Thù tựa đầu lên cánh tay, tiếp tục xem.

"Đời người vốn bình đẳng, nhưng năng lực chia thành chín loại. Tôi thuộc hạng chót, nên chỉ xứng sống tạm bợ..."

Đó là lời độc thoại trước khi nhân vật chết.

Trước đây, Lâm Thù khinh thường, không hiểu sao kẻ sắp chết lại lắm lời vô nghĩa đến thế.

Nhưng khi chính mình cũng trải qua cái chết, cậu mới hiểu, đó không phải lời vô nghĩa, mà là tiếc nuối chất chồng không thể nói hết.

Tuyết rơi lả tả.

Bông tuyết đậu trên môi trắng bệch, trên hàng mi dài của Tần Du Trì, như những tinh linh hôn lên gương mặt hắn.

Tiếng dương cầm vang lên (*), cảnh cuối từ từ mờ đi. Hình bóng Tần Du Trì thu nhỏ dần, hòa vào màn tuyết trắng.

Phim kết thúc.

Cảm xúc bị cuốn theo, Lâm Thù mãi không thể bình tâm. Thở dài, cậu bật lại đoạn cuối, vặn nhỏ âm lượng, nhắm mắt thưởng thức khúc dương cầm quen thuộc........

Lâm Thù không nghe nhạc pop là có lý do.

Lâm Cảng bản thân thị hiếu tầm thường, lại cấm cậu nghe "nhạc tục", từ nhỏ chỉ cho phép nghe nhạc cổ điển. Dương cầm cậu cũng chơi được, dù không chuyên nghiệp, chỉ đàn được vài bản đơn giản của Liszt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!