Edit: Yeekies
Thành phố B nằm chênh vênh trên đỉnh núi, vốn được khai phá làm khu nghỉ dưỡng sang trọng.
Thế nhưng, biệt thự nơi nửa sườn non thì chẳng thiếu, mà ở đỉnh cao lại hiếm hoi đến lạ thường, tổng cộng không quá ba mươi hộ gia đình.
Lâm Thù chọn sống ở nơi tĩnh lặng ấy.
Chiếc xe thể thao lượn vòng quanh núi, tiếng động cơ gầm rú xé tan không gian yên tĩnh, khiến đàn chim trong rừng bừng tỉnh, xôn xao bay tán loạn. Khi xe dừng lại, Lâm Thù cũng vừa chợt tỉnh.
Cậu mơ màng cởi dây an toàn, định về phòng ngủ tiếp tục chìm vào giấc mộng.
Cửa xe vẫn khóa. Lâm Thù đẩy mấy lần không mở, liếc mắt hỏi: "Có chuyện gì?"
Cao Tĩnh Ca gỡ kính râm, ánh mắt nghiêm túc: "Lâm Thù, rốt cuộc cậu bị làm sao vậy? Là ốm... hay bị ai làm tổn thương?"
Gương mặt cô lộ rõ nỗi lo âu.
Lâm Thù chỉ kịp nhìn thoáng qua, mũi đã cay cay.
Cậu không dám tưởng tượng, sau khi mình chết ở kiếp trước, Cao Tĩnh Ca sẽ tan nát đến mức nào.
Thở dài, Lâm Thù nhẹ giọng: "Tĩnh Ca, tôi sẽ không trở lại Lâm thị nữa. Cô giúp tôi vứt bỏ cổ phần ở đó đi, tài sản hiện có tôi chia cho cô một nửa."
Cao Tĩnh Ca tròn mắt, không hiểu vì sao cậu quyết định đột ngột như vậy. Nhưng cô không hỏi thêm, chỉ giây lát đã lấy lại vẻ bình thản, dù giọng nói vẫn hơi run: "Còn gì nữa không? Tôi cần làm gì khác?"
Ngoài Lâm thị, Lâm Thù còn đầu tư vào vô số công ty nhỏ, hầu hết đều tự vận hành, không cần quản lý nhiều.
"Nếu cô thích, cổ phần những công ty khác tôi cũng chia cô một nửa. Nhàn rỗi thì giúp tôi trông coi, không cần quá mệt não." Lâm Thù nói khẽ.
Những lời này nghe như di chúc, khiến Cao Tĩnh Cuống cuồng lên: "Tôi không cần cổ phần! Tôi chỉ muốn biết cậu thực sự gặp chuyện gì!"
Cậu bị Tần Du Trì báo thù.
Cậu chết trong biển lửa.
Cậu sống lại, nhưng chẳng biết sống lại để làm gì.
Lâm Thù không thể nói cho cô sự thật, chỉ an ủi: "Đừng căng thẳng, tôi chỉ mệt, muốn nghỉ ngơi một thời gian."
"Bao lâu?" Cao Tĩnh Ca hỏi.
Lâm Thù thực ra muốn ngủ quên cả đời này, nhưng sợ cô hoảng hốt, đành nói dối: "Một năm."
Nghe vậy, Cao Tĩnh Ca thở phào nhẹ nhõm, nét mặt dần tươi tắn.
"Cổ phiếu Lâm thị đã giảm sàn hai phiên liền. Ngày mai sẽ có dòng tiền đổ vào thị trường, giá cổ phiếu hồi phục chút ít rồi lại giảm mạnh. Nếu cậu muốn bán, hãy chuẩn bị tinh thần."
Cậu có rất nhiều tiền.
Nhưng giờ đây, thứ cậu ít để tâm nhất lại chính là tiền.
Lâm Thù mỉm cười: "Không sao, tùy cô xử lý."
Cao Tĩnh Ca mở khóa cửa, đưa điện thoại cho cậu, dặn dò: "Ăn uống đầy đủ, đừng uống rượu nữa."
"Tôi biết rồi." Lâm Thù bước xuống xe.
Sau vài năm khai phá, đỉnh núi không chỉ còn mỗi biệt thự của Lâm Thù. Những ngôi nhà mới lần lượt mọc lên, nhưng cậu chẳng buồn để ý, chỉ lặng lẽ mở cửa bước vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!