Chương 65: Ngoại truyện 3 - Tuần trăng mật chạy trốn (1)

Trans: Yeekies

Chặng dừng chân đầu tiên trong hành trình trăng mật là một thị trấn nhỏ heo hút.

Hai người đã thỏa thuận trước rằng trước tiên sẽ đến nơi Tần Vu Trì mong muốn, sau đó mới tới địa điểm Lâm Thù lựa chọn, nhưng không tiết lộ cho nhau biết điểm đến cụ thể, để dành tặng nhau những bất ngờ ngọt ngào.

Lý do Lâm Thù nhường Tần Vu Trì quyền ưu tiên chọn nơi đến trước đơn giản là vì cậu chưa thể quyết định được mình thực sự muốn đi đâu. Vốn đã quá quen với những chuyến phiêu lưu khắp nơi, cậu khó lòng ngay lập tức tìm ra một điểm đến lý tưởng.

Thị trấn nhỏ nằm lặng lẽ ở phía Tây Nam, nép mình giữa non xanh nước biếc, là nơi giao thoa văn hóa của nhiều dân tộc thiểu số.

Ban đầu, Lâm Thù không khỏi băn khoăn vì sao Tần Vu Trì lại chọn đưa cậu tới nơi này.

Mãi đến khi bắt gặp Tôn Ân cùng đoàn làm phim và các diễn viên quần chúng đang say sưa ghi hình, cậu mới vỡ lẽ: hóa ra Tần Vu Trì muốn dẫn cậu vào thăm trường quay.

Trước kia, hắn luôn tỏ ra miễn cưỡng mỗi khi Lâm Thù đề nghị đưa hắn vào phim trường, thậm chí hắn còn không muốn cậu xuất hiện ở đó.

Nhưng giờ đây, dường như muốn bù đắp cho những nuối tiếc ngày xưa, Tần Vu Trì đã chủ động dắt tay Lâm Thù bước vào thế giới điện ảnh của mình.

Họ lái xe men theo con đường núi quanh co uốn lượn.

Tiết Hạ chí nơi đây chẳng mang chút oi ả của mùa hè. Nhiệt độ ban ngày chưa bao giờ vượt quá 25 độ C, khí trời mát mẻ tựa như xuân sang, với những dãy núi trùng điệp phủ một màu xanh tươi mơn mởn.

Khi Tôn Ân nhận ra Lâm Thù, anh ta bỗng bừng lên phấn khích, đôi mắt sáng rực: "Anh Lâm! Chào anh!"

"Chào ngài." Lâm Thù chủ động đưa tay ra bắt, nụ cười thân thiện.

"Anh ta vì bận bịu ở phim trường nên không thể tham dự lễ thành hôn của chúng ta được." Tần Vu Trì giải thích, nhưng lại khẽ kéo tay Lâm Thù về phía mình, ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo Tôn Ân.

Tôn Ân vội rụt tay lại, cười hềnh hệch rồi nói với Tần Vu Trì: "Tôi sẽ cử người dẫn đường cho cậu, chỉ cần nói với họ cậu muốn đưa ngài Lâm đi đâu là được."

Trong số những đạo diễn từng đoạt giải quốc gia, Tôn Ân được xem là gương mặt trẻ tuổi nhất, chưa đầy 40.

Lâm Thù không ngờ Tần Vu Trì và Tôn Ân lại thân thiết đến thế, cách họ tương tác với nhau thoải mái như bạn cùng trang lứa.

"Trước mắt chúng ta ở lại phim trường hai ngày nhé? Anh không ngại chúng tôi tham quan một chút chứ?" Tần Vu Trì biết Tôn Ân chẳng nỡ từ chối, nên cố ý hỏi với giọng đầy ẩn ý.

Tôn Ân nhếch mép cười, gật đầu im lặng rồi quay lại tiếp tục chỉ đạo đoàn phim, mặc kệ hai người họ.

Thế là họ ngồi xuống những chiếc ghế xếp, Lâm Thù chăm chú quan sát nam diễn viên chính diễn xuất vô cảm, còn Tần Vu Trì thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn cậu, như thể muốn khắc ghi từng biểu cảm của người mình yêu.

Nam diễn viên chính

- một ngôi sao lừng lẫy được trời phú cho năng khiếu diễn xuất bẩm sinh. Anh đang bước vào giai đoạn chuyển mình quan trọng, cần lắm một tác phẩm đạt giải thưởng lớn dưới bàn tay dẫn dắt của đạo diễn lão luyện từng đoạt huy chương danh giá.

Khi Tôn Ân bước vào công việc, vẻ dịu dàng thường ngày biến mất. Chỉ cần một chút bất mãn, anh lập tức hiện lên như mãnh hổ đang cười

- nụ cười khoa trương nở rộ, đôi mắt nheo lại mà phán: "Không sao, chúng ta còn nhiều thời gian mà".

Tiểu minh tinh lo lắng đến đỏ mặt tía tai, cúi gằm mặt không dám ngẩng lên. Lâm Thù khẽ mỉm cười, ánh mắt lướt qua nhóm phụ nữ đang chờ đợi bên cạnh.

Không thể gọi họ là người thừa, mà chính xác hơn phải ví như những nông dân bản địa chất phác. Trên người họ khoác bộ trang phục dân tộc đã sờn cũ, mái tóc phai màu dưới cái nắng như thiêu như đốt của công việc đồng áng, khuôn mặt in hằn những nếp nhăn thô ráp, đó là dấu tích của gió sương cuộc đời.

Tần Vu Trì theo ánh mắt Lâm Thù mà giải thích: 《Bình minh trên núi》là phim tài liệu về đồng bào dân tộc thiểu số."

"Lại là phim tài liệu?" Lâm Thù nhíu mày, chẳng mảy may quan tâm đ ến nội dung phim, mà chỉ chú trọng vào vấn đề tiền nong: "Mức lương của các diễn viên quần chúng trong đoàn là bao nhiêu??"

Tần Vu Trì sửng sốt, lật xem bảng chi tiết trên điện thoại: "80 tệ/ngày."

Lâm Thù nhướn mày: "Quả thực vượt xa mức thu nhập khả dụng trung bình của nông dân."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!