Chương 50: Khi nào chúng ta có thể làm hòa?

Edit: Yeekies

Lâm Thù dùng sức không nhỏ, hung hăng giật phăng mấy sợi tóc mai của Tần Du Trì xuống.

"Tsk..." Tần Du Trì nhíu mày đau đớn, khó mà tin nổi người trước đây từng mềm mỏng gọi "ca ca" để dụ dỗ mình, giờ lại có thể trở nên hung tợn, thô bạo đến thế.

Hắn đưa tay che lấy mái tóc bị giật, trừng mắt nhìn Lâm Thù đầy khó hiểu, trong ánh mắt lấp lóe chút uất ức. Chẳng hiểu sao, Tần Du Trì chợt nhớ lại hình ảnh đôi mắt đỏ hoe cùng giọt nước mắt lăn dài của người ấy, tiếng khóc nức nở "Ca ca ôm em" vang lên trong đầu, khiến lòng dạ hắn bỗng rối bời.

Cơn đau trên đầu dần tan biến, thay vào đó là cảm giác tê dại kỳ lạ, hai tai cũng nóng bừng lên.

Tần Du Trì hơi bối rối, đảo mắt nhìn đi chỗ khác, lẩm bẩm: "Con nhím kia, sao lại dễ nổi giận thế..."

Lại dám gọi cậu là con nhím?!

Lâm Thù suýt không nhịn được giật phăng thêm một nắm tóc nữa, nhưng Tần Du Trì đã kịp che chặt lấy tóc mai. Cậu đành bất lực, chẳng lẽ lại bẻ tay người ta ra để giật tóc? Thế thì quá hèn mạt.

Lâm Thù lạnh lùng nhìn Tần Du Trì, trầm mặc một lát rồi chẳng nói chẳng rằng, quay lưng bước ra khỏi phòng bệnh.

"Em định đi đâu?!" Thấy Lâm Thù muốn bỏ đi, Tần Du Trì cuống quýt giơ tay níu lấy vạt áo ngủ của cậu.

Lâm Thù chẳng thèm đáp, cởi phăng áo ngủ, chỉ mặc mỗi chiếc áo lót mỏng bằng lụa, tiếp tục bước đi.

"Không được đi!" Tần Du Trì ném vội chiếc áo ngủ lên giường, cố gắng ngồi dậy nhưng cơ thể chẳng còn chút sức lực, xương sườn đau nhức.

Không cần quay đầu, Lâm Thù cũng biết Tần Du Trì đang giãy giụa, lại muốn liều mạng.

Cậu dừng bước, khẽ nhếch cằm lên, hỏi: "Từ giờ còn dám gọi tôi là con nhím nữa không?"

Tần Du Trì cắn môi, không ngờ Lâm Thù nhỏ nhen đến thế. Mấy lần trước nghe xong cũng chẳng thấy cậu giận dữ như vậy. Bất đắc dĩ, hắn đáp: "Không dám nữa."

Lâm Thù khẽ "hừ" một tiếng, giọng điệu lộ rõ vẻ đắc thắng, lại tiếp tục bước ra ngoài.

"Em chạy trốn cũng vô ích, anh nhất định sẽ tìm thấy em." Thấy Lâm Thù vẫn định đi, Tần Du Trì biến sắc, lạnh giọng đe dọa.

"Tôi đi lên thiên đường, anh chết rồi hãy đi tìm tôi." Lâm Thù cười nhạt đầy mỉa mai, đẩy cửa phòng bệnh bước ra, bỏ lại Tần Du Trì trong im lặng.

Căn phòng chìm vào tĩnh lặng.

Tần Du Trì đờ người một lúc, thở dài lấy lại điện thoại, mở định vị tìm kiếm vị trí của Lâm Thù.

Vừa rồi, trong lúc Lâm Thù không để ý, hắn đã lén kết nối tài khoản của cả hai, đồng ý chia sẻ vị trí.

Nhưng màn hình hiển thị Lâm Thù chưa rời đi, vẫn còn trong bệnh viện.

Tần Du Trì chăm chú nhìn vào điểm định vị bất động, nghi ngờ Lâm Thù đang đứng ngay ngoài cửa, cố ý ra ngoài chỉ để trêu tức mình.

Con nhím ranh mãnh này!

"Nhìn cái gì?" Lâm Thù vẫn còn nhớ lúc nãy Tần Du Trì chê mình gầy, giơ nắm đấm ra dọa: "Chưa từng thấy bộ xương khô đẹp đẽ như tôi à?"

Dáng vẻ của cậu trông hung dữ, nhưng đôi mắt lại đẹp đến lạ lùng, lúc tức giận càng thêm cuốn hút, khiến người ta chỉ muốn hôn lên cho đôi mắt ấy đừng giận dữ nữa.

Tần Du Trì mở điện thoại, nhìn vào trang WeChat của Lâm Thù, bật chức năng gọi thoại. Quả nhiên, từ bên ngoài cửa vọng vào tiếng chuông điện thoại quen thuộc.

Âm thanh bị Lâm Thù nhanh chóng ngắt đứt. Tần Du Trì định gọi lại, nhưng phát hiện mình đã bị đối phương cho vào danh sách đen.

Hắn buông điện thoại, ngước mắt nhìn lên trần nhà, thẫn thờ.

Gần mười phút sau, cánh cửa phòng bệnh lại mở ra. Tần Du Trì hạ tầm mắt, thấy một chiếc giường bệnh khác được nhân viên vệ sĩ đẩy vào. Lâm Thù bước theo sau, cùng chiếc giường ấy tiến vào phòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!