Edit: Yeekies
Lời Tần Du Trì vừa dứt, không chỉ Lâm Thù sửng sốt, mà ngay cả Đào Tử Điềm cũng bị giọng điệu trầm đục ấy dọa cho mặt mày tái mét.
Lâm Thù ngồi gần Tần Du Trì nhất, bị ánh mắt sắc lạnh của hắn xuyên thấu, trong lòng bỗng dưng nổi lên một nỗi hoang mang khó tả.
Tên này... đúng là có bệnh!
Ngón tay Lâm Thù siết chặt, bất chợt giơ nắm đấm đập thẳng vào trán Tần Du Trì, đẩy hắn ra xa để thoát khỏi khoảng cách gần gũi khó chịu.
"Tsk..." Tần Du Trì nhíu mày, tay che trán, vẻ mặt bất mãn vì cú đánh vô cớ.
Lâm Thù chẳng thèm nhìn hắn, quay sang Đào Tử Điềm, nhẹ giọng trấn an: "Đừng để ý hắn, hắn giờ không được bình thường."
Đào Tử Điềm cười gượng, chẳng dám liếc nhìn Tần Du Trì, chỉ khẽ hỏi Lâm Thù: "Lâm ca, giờ phải làm sao? Chuyện này có gây rắc rối cho anh không?"
Cậu hiểu rõ giao ước giữa Lâm Thù và Đào Trạc.
Sau khi đoạn tuyệt với gia tộc, Đào Trạc nhiều lần tìm cách chuộc lỗi, thậm chí định đền bù bằng bất động sản và viện dưỡng lão, nhưng Đào Tử Điềm kiên quyết từ chối mọi liên hệ.
Nhưng giờ giao ước đã vỡ, cậu lo Lâm Thù sẽ bị vạ lây.
Lâm Thù khẽ nhếch môi, vỗ nhẹ mu bàn tay Đào Tử Điềm: "Đừng lo, anh sẽ xử lý. Biên Tinh Lan cũng sẽ kiểm soát tin tức trên mạng, em cứ yên tâm."
Vừa chạm vào tay cậu, bàn tay Lâm Thù đã bị Tần Du Trì nắm lấy, kéo mạnh khiến hai người buộc phải rời nhau.
Bực mình!
Lâm Thù quay đầu, trừng mắt cảnh cáo Tần Du Trì.
"Ngài Lâm." Giọng hắn lạnh như băng: "Xin đừng tùy tiện chạm vào bạn trai của sếp tôi."
Đúng là đồ điên!
Lâm Thù nghi ngờ rằng Tần Du Trì bị Biên Tinh Lan lây nhiễm thói xấu, suốt ngày như con mèo nghịch ngợm, cố tình chọc cho cậu phát điên.
"Tránh xa tôi ra! Dám đụng vào nữa, tôi đập nát xương tay của anh giờ!" Lâm Thù giật mạnh tay khỏi Tần Du Trì, chẳng nương tay đá vào đầu gối hắn.
"Ừm..." Tần Du Trì rên nhẹ, nghiến răng chịu đựng, đôi mắt ánh lên vẻ uất ức.
Vết chân in trên quần tây đen, hắn phủi phủi đầu gối như thể đang tức giận.
Lâm Thù chợt hối hận, nhưng chẳng thể hạ mình xin lỗi, đành quay mặt làm ngơ.
Hắn vừa khỏi bệnh, mình lại liên tục gây sự...
Phòng yên ắng đến mức nghe rõ tiếng điều hòa.
Đào Tử Điềm ngồi thẳng, cúi đầu nhìn đ ĩa thức ăn, cố thu mình như một cái bóng.
"Quả Đào." Lâm Thù bỗng lên tiếng: "Em có kể với Biên Tinh Lan chuyện gia đình chưa?"
Đào Tử Điềm lắc đầu: "Em chỉ nói sơ, Biên tổng tôn trọng nên không hỏi sâu."
Tôn trọng? Đúng là không thèm quan tâm!
Biên Tinh Lan đâu có tôn trọng gì, rõ ràng là không để bụng mới đúng.
Lâm Thù gật đầu, vốn định chuyển sang chuyện khác với Đào Tử Điềm, nhưng bỗng nhận ra một vấn đề.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!