Edit: Yeekies
Lâm Thù trút cơn thịnh nộ vào một cú đấm thẳng tay, một quyền này không hề lưu tình mà nhắm ngay mặt Tần Du Trì. Lực mạnh đến nỗi xương đốt ngón tay cậu cũng đau nhói.
Tần Du Trì bị đánh, chỉ chậm rãi cúi đầu, ngón tay buông thõng không còn động tĩnh, chìm vào im lặng đầy u ám.
Sự im lặng ấy như thêm dầu vào lửa, càng khiến ngọn lửa trong lòng Lâm Thù càng bùng cháy dữ dội hơn.
Hắn túm chặt tóc Tần Du Trì, bắt hắn ngẩng mặt lên, chất vấn giọng đầy uy hiếp: "Tần Du Trì, tôi cho phép anh động vào xe của tôi hả?"
Tần Du Trì khẽ hạ tầm mắt, lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt Lâm Thù, giọng trầm khàn: "Em không phải muốn chết sao? Vậy sao chỉ mình em được chết, còn tôi thì không? Lâm tiên sinh đúng là bá đạo."
Tần Du Trì muốn chết...?
Câu nói như mũi dao đâm trúng tim, Lâm Thù sững sờ, ngón tay nắm tóc dần buông lỏng, rồi chậm rãi buông ra.
Mặt Tần Du Trì nơi bị đánh dần ửng đỏ, vết sưng hằn rõ, trông thật buồn cười.
Hai người đối diện trong tĩnh lặng, ánh mắt ghim chặt vào nhau, chẳng còn thuần khiết, vừa như yêu, lại như hận, phức tạp khôn lường.
Ánh nắng ban mai xuyên qua kính chắn gió, rọi vào khoang xe, khẽ đậu lên mái tóc Tần Du Trì.
Ánh bình minh quá rực rỡ, chiếu rõ từng sợi lông tơ nhỏ trên vành tai hắn, óng ánh như lông vũ trong suốt, mềm mại đến mức khiến người ta muốn đưa tay chạm vào.
Lâm Thù luôn bị những thứ nhỏ nhặt ấy trên người Tần Du Trì hấp dẫn.
Trong lòng càng thêm bứt rứt.
Cậu bực bội thở dài, lại một quyền nữa giáng xuống mặt Tần Du Trì, rồi quay phắt ngồi xuống ghế, khoanh tay.
Một chút cố gắng cũng không có!
Lâm Thù giận dữ nhìn về phía trước, tự trách mình sao lại dễ dàng bị Tần Du Trì thu hút như thế.
Tần Du Trì bị hai quyền liên tiếp, mặt đỏ ửng lên, vết sưng nóng rát.
May sao mu bàn tay còn lạnh, hắn đưa tay áp lên má, cố xoa dịu cơn đau.
Trong xe lại chìm vào im lặng.
Gió xuân luồn qua khe cửa, khẽ rít lên êm dịu, vờn mái tóc Lâm Thù.
Không biết bao lâu sau, khi cơn giận nguội dần, Lâm Thù mới chợt thấy xấu hổ, đặc biệt khi người ngồi cạnh lại là "người yêu cũ", dù trước kia Tần Du Trì cũng chưa từng thực sự là bạn trai cậu.
Lâm Thù định mở cửa bước xuống, thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt, nhưng mọi cửa đều bị Tần Du Trì khóa chặt, chìa khóa xe cũng đã bị hắn vứt xuống vực trong lúc nóng giận.
"Cửa bị anh khóa rồi." Thấy Lâm Thù giật cửa không được, Tần Du Trì nhắc khẽ.
Nghe giọng hắn, Lâm Thù bỗng bừng bừng nổi giận, giọng đanh lại: "Tôi biết! Cần gì anh nhắc nhở?"
Tần Du Trì khẽ hừ lạnh, chẳng nói thêm, quay mặt ra hướng khác.
May sao điện thoại vẫn còn trong người.
Lâm Thù cầm lên, ngại gọi Cao Tĩnh Ca, đành bấm số Biên Tinh Lan.
"Alo? Có chuyện gì?" Biên Tinh Lan ngáp ngắn ngáp dài, giọng nói khàn đặc, nghe là biết đêm qua thức khuya, chìm đắm trong trác táng.
"Cậu đang ở đâu? Có ở thành phố B không?" Lâm Thù hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!