Edit: Yeekies
Rời bệnh viện, Lâm Thù không trở về thành phố B ngay mà lang thang khắp thành phố H.
Nhưng gọi là du lịch thì không đúng, phải nói là lưu lạc mới phải. Cậu chẳng thèm ghé thăm danh lam thắng cảnh nào, chỉ lặng lẽ trà trộn vào các trường quay, ngắm nhìn người ta diễn xuất.
Trước giờ cậu chưa từng đến phim trường của Tần Du Trì, giờ nhân tiện ghé qua các đoàn phim khác, xem cách người ta dàn dựng một cảnh quay ra sao.
Mùa đông vội vã trôi qua, gió xuân ấm áp thổi về, trong thành phố thoang thoảng hương đào phai.
Ban ngày lang thang phim trường, ban đêm về khách sạn nghỉ ngơi, Lâm Thù để thời gian trôi qua vô nghĩa như thế. Cậu chẳng còn điều gì để mong đợi nữa.
Mãi đến khi Cao Tĩnh Ca gọi điện, báo Tần Du Trì đã xuất viện từ lâu và đang tìm kiếm cậu, Lâm Thù mới vội vã trở về thành phố B trong đêm, sợ sự thật bị phơi bày.
Vừa bước vào nhà, cậu đã thấy Cao Tĩnh Ca ngồi chờ trên sofa.
"Chuyện gì thế?" Lâm Thù cất giọng thản nhiên, cố tỏ ra bình thường.
Cao Tĩnh Ca quay lại, gương mặt hơi tái: "Mấy ngày nay cậu đã đi đâu? Sao không bắt máy?"
Lâm Thù khẽ ho, nói dối: "Tôi ở bệnh viện chăm hắn, xong rồi tranh thủ dạo chơi thành phố H. Ngày nào tôi chẳng nhắn tin báo an toàn, cô lo làm gì?"
Ánh mắt Cao Tĩnh Ca xuyên thấu khiến Lâm Thù bối rối.
"Tần Du Trì đang lùng sục cậu." sau một hồi im lặng, Cao Tĩnh Ca hỏi: "Rốt cuộc giữa hai người có chuyện gì? Lần trước, cậu không về cùng hắn từ Reykjavík phải không?"
Lâm Thù giật mình, không ngờ chuyện này cũng bị phát hiện. "Sợ cô lo nên tôi không nói thật."
"Hai người lại cãi nhau, hay là...?"
"Tôi thấy chúng tôi không hợp. Hắn là minh tinh, vốn dĩ chẳng thuộc về thế giới của tôi." Lâm Thù nhún vai, cố giữ giọng điệu nhẹ nhàng.
Cao Tĩnh Ca thở dài, đứng lên khỏi sofa.
Lâm Thù liếc nhìn, đổi đề tài: "À, cô với Đào Trạc thế nào rồi?"
Gương mặt Cao Tĩnh Ca càng thêm u ám: "Kết thúc. Hắn sắp đính hôn, tôi không chấp nhận được nên chia tay."
Đính hôn?
Trong suy nghĩ của Lâm Thù, chỉ có kẻ bất tài mới dùng đến hôn nhân để thăng tiến. Không ngờ Đào Trạc bề ngoài tài giỏi mà cũng trắng trợn dùng chiêu này.
Đang định an ủi, cậu bỗng nghe Cao Tĩnh Ca nói: "Là Tần Du Trì báo cho tôi, còn dặn tôi cẩn thận với Đào Trạc."
Tên ngốc đó lại mách lẻo?!
Khi ở bệnh viện, Lâm Thù đã thấy bầu không khí kỳ lạ giữa Tần Du Trì và Đào Trạc, không ngờ họ đã đối đầu nhau.
"Hắn còn nói tinh thần cậu không ổn, có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào." Cao Tĩnh Ca nhìn thẳng vào mắt Lâm Thù: "Đúng vậy không?"
Thảo nào Cao Tĩnh Ca khăng khăng đợi ở nhà, té ra nghe lời Tần Du Trì giật dây!
Lâm Thù giang hai tay, đứng trước mặt cô: "Nhìn tôi bây giờ này, giống người tinh thần bất ổn không? Người có vấn đề vẫn đi du lịch, ăn ngon ngủ yên, còn chăm sóc người bệnh à?"
Lời lẽ hợp tình hợp lý, cậu mặc nhiên coi Tần Du Trì đang bôi nhọ mình.
Cao Tĩnh Ca nheo mắt, khó lòng tin.
Lâm Thù liền đổ lỗi: "Hắn còn giận tôi cự tuyệt nên bịa chuyện tôi bị tâm thần. Đừng tin!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!