Chương 45: Không gặp lại

Edit: Yeekies

Khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt Tần Du Trì lúc ấy, Lâm Thù đã hiểu, ký ức của hắn đã hoàn toàn trở lại. Bởi ánh mắt ấy đã thay đổi, khác xa vẻ ngây ngô thuần khiết trước kia.

Lâm Thù tưởng sẽ lại nhìn thấy hận ý trong đôi mắt đó, nhưng không, cậu chỉ thấy một nỗi bi thương vô tận.

Chợt nhận ra, có lẽ mình đã nhầm.

So với việc chứng kiến Tần Du Trì nhìn mình bằng ánh mắt hận thù, bây giờ, thấy hắn yếu ớt, tan vỡ, đau đớn đến mức như có dòng lệ vô hình chảy mãi, mỗi giọt đều thấm vào da thịt, Lâm Thù lại càng sợ hãi hơn.

Sau khi cậu chết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao Tần Du Trì lại đau khổ đến thế? Đôi mắt kia chất chứa nỗi xót xa không nguôi, như thể cả thế gian đều đã phụ bạc hắn.

Lâm Thù không thể ở lại phòng ICU lâu. Sau một hồi im lặng nhìn nhau, bác sĩ đã thúc giục cậu rời đi.

Trước khi đi, Tần Du Trì vẫn không chịu buông tay, nắm chặt cậu như dồn hết tàn lực vào những ngón tay gầy guộc. Lâm Thù bất lực, chẳng biết nói lời an ủi nào, chỉ đành khẽ bảo: "Mọi người đang đợi bên ngoài, cậu mau khỏe lại nhé."

Bước ra khỏi phòng hồi sức, Lâm Thù mơ màng, chẳng nói với Tần Hi Mạt điều gì hữu ích, chỉ đứng dựa vào tường, trầm ngâm.

Sau lần kiểm tra thứ hai khi tỉnh táo, vết thương trên ngực Tần Du Trì đã khép miệng, chỉ còn xương gãy bên trong cần thời gian hồi phục. Hắn được chuyển về phòng bệnh thường.

Tần Thịnh chỉ xuất hiện vào ngày Tần Du Trì được cứu, sau khi hắn chuyển sang phòng giám sát thì rời đi, chỉ để Tần Hi Mạt túc trực bên ngoài.

Trước khi nhập viện, Tần Du Trì vốn đã gầy đi vì giảm cân, giờ thêm thương tích, cơ thể càng tiều tụy. Cơ bắp rơi rụng quá nửa, nhưng đôi mắt vẫn sáng như hai vì sao.

Khi được đưa ra khỏi phòng giám sát, Lâm Thù lẩn sau các y tá và bác sĩ, không dám lộ diện. Nhưng Tần Du Trì vẫn phát hiện ra cậu ngay lập tức, bất chấp kim truyền trên mu bàn tay, giơ tay về phía cậu, thậm chí định ngồi dậy.

Dù không chịu yên phận, biểu cảm Tần Du Trì lại rất điềm tĩnh, như thể hiểu rõ mình đang gây phiền hà, nhưng nhất quyết không buông tha.

Nhân viên y tế nhường chỗ, mời Lâm Thù tiến vào. Cậu đứng bên giường bệnh, nghe tiếng thì thào yếu ớt từ chiếc mặt nạ oxy:

"Tay..."

Lâm Thù đưa tay ra, cố gượng nở nụ cười, nhưng khóe môi cứng đờ. Bởi cánh tay Tần Du Trì gầy guộc đến mức chỉ hơi đầy đặn hơn cánh tay cậu chút ít, mặc dù khung xương hắn vốn lớn hơn.

Tần Hi Mạt đứng nép bên cửa chờ giường bệnh đẩy vào. Vừa thấy cô, mắt Tần Du Trì lại đỏ lên, lần này không rơi lệ, nhưng bàn tay run rẩy, ánh mắt dán chặt vào cô như sợ cô biến mất.

Tần Hi Mạt hoảng hốt, chưa từng thấy anh trai như vậy, vội chạy tới hỏi: "Anh sao thế? Có đau lắm không?"

Lâm Thù hiểu nguyên do, thở dài an ủi: "Anh ấy vui khi thấy em thôi. Em cứ ở lại chăm sóc anh ấy nhiều vào."

Vừa dứt lời, bàn tay nắm tay cậu bỗng siết chặt, rồi đột ngột lỏng ra, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác.

Lâm Thù quay đầu, gặp ánh mắt tối sâu của Tần Du Trì, phức tạp, khó hiểu, tựa hồ chất chứa vô vàn cảm xúc đan xen. Chỉ một giây, cậu vội vàng tránh né.

---

Chuyển sang phòng thường, trừ lúc thay băng hay truyền dịch, Tần Du Trì vẫn không chịu buông tay cậu, im lặng nắm chặt.

Ngày đầu tiên trôi qua nhanh chóng. Lâm Thù chẳng làm gì, trời đã tối.

Các hộ lý nghỉ ở phòng bên, Tần Hi Mạt cũng được đưa về khách sạn, chỉ còn Lâm Thù ở lại.

Cậu không biết nên đối diện Tần Du Trì thế nào.

Trước kia, giữa họ như cách một lớp kính, cho dù không hiểu nhau, nhưng ít nhất giữ được vẻ ngoài hòa nhã.

Ban đầu, họ gian dối tựa như ngăn cách lớp kính mỏng manh, dẫu chẳng thể đoán biết suy nghĩ của đối phương, nhưng ít ra vẫn giữ vẻ ngoài thân thiện, như những người quen biết bình thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!