Edit: Yeekies
Cuối cùng có một ngày, Lâm Thù như thường lệ đưa Tần Du Trì ra sân bay. Đứng sau tấm kính trong suốt, hắn vẫn lặng lẽ dõi theo chiếc xe của Lâm Thù từ xa.
Lần này, Lâm Thù không lập tức rời đi mà ngồi yên trong xe, ánh mắt đăm chiêu như đang suy tư điều gì. Cánh tay buông thõng bên cửa kính, ngón tay khẽ gõ nhịp trên vô lăng.
Chiếc máy bay riêng của Tần Du Trì đã sẵn sàng, mỗi lần đều đỗ ở một sân bay nhỏ cố định. Nơi này vắng vẻ, không một bóng người, chẳng ai quấy rầy hắn.
Tần Du Trì đứng sau tấm kính, kiên nhẫn chờ Lâm Thù khởi hành.
Hơi thở của hắn phả lên mặt kính, tạo thành một màn sương mờ. Khi tầm mắt trở nên mơ hồ, hắn đưa tay lau đi lớp hơi nước, lòng bàn tay ướt lạnh.
Rốt cuộc, chiếc xe cũng nổ máy, rời đi trong làn gió lạnh.
Tần Du Trì quay lưng, tựa người vào tấm kính, bỗng cảm thấy một nỗi bất lực vô hình đè nặng.
Hắn không hiểu Lâm Thù nghĩ gì, còn Lâm Thù cũng chẳng biết tâm tư hắn. Giữa họ luôn tồn tại một khoảng cách như tấm kính này, như gần mà xa.
Có lẽ đó là kết cục tốt nhất cho cả hai: giữ nguyên hiện trạng, phớt lờ tổn thương và đau đớn, không hứa hẹn bất cứ điều gì, cho đến khi một trong hai nhắm mắt xuôi tay.
Tần Du Trì cúi đầu nhìn xuống sàn, vài giây sau mới đứng thẳng, bước về phía cổng soát vé.
Bên ngoài sân bay, tiếng gió dần tan biến, như khoảnh khắc tĩnh lặng trước cơn bão.
---
Ngày thứ ba sau khi vào đoàn phim, cảnh sát liên lạc với Tần Du Trì, đưa hắn về thành phố B để thẩm vấn. Họ hỏi về nơi ở của Lâm Thù và hắn vào đêm mùng 3 tháng 11.
Tần Du Trì cảm thấy thật vô lý. Lâm Thù gần như chưa từng tiếp xúc với Đào Tử Điềm, sao có thể là hung thủ? Lâm Thù không phải loại người đó!
Cảnh sát đưa ra bằng chứng: hung khí tìm thấy tại hiện trường là con dao nhà bếp của Lâm Thù, chuôi dao dính đầy dấu vân tay của cậu.
Nhưng họ cũng nói rằng đây chỉ là giai đoạn điều tra. Nếu Lâm Thù vô tội, cậu sẽ được thả trong vòng 72 giờ.
Tần Du Trì giải thích vô số lần: nếu Lâm Thù tỉnh dậy đêm đó, việc đầu tiên cậu làm sẽ là tìm hắn, chứ không phải vượt nửa thành phố đến nhà Đào Tử Điềm.
Dù hắn cố gắng thế nào, sự thật là hắn đã ra khỏi nhà đêm đó. Camera ghi lại hắn lái xe đi gặp Đào Trạc, không thể chứng minh Lâm Thù ở đâu.
Ra khỏi nhà lúc nửa đêm
- đó là sai lầm đầu tiên của hắn.
---
Lâm Cảng biết tin và hoảng loạn. Ông ta không quan tâm ai sống ai chết, mà thực sự tin rằng Lâm Thù đã giết người.
Sợ công ty bị liên lụy, Lâm Cảng vội vàng thuê bác sĩ giả chứng nhận tâm thần phân liệt cho Lâm Thù, đưa cậu ra khỏi đồn cảnh sát giữa đêm.
Ngày hôm sau, khi Lâm Thù bị chuyển đến viện tâm thần, dư luận bùng nổ. Các bài báo đăng tải liên tục, tiếng phẫn nộ dậy sóng:
[Bệnh tâm thần lại thành cái phao cứu sinh! Chủ tịch Lâm thị Lâm Thù sát hại diễn viên Đào Tử Điềm, chỉ cần một tờ giấy chứng nhận là thoát tội!]
[Bệnh tâm thần thật tiện lợi, giết người không cần đền mạng, chỉ cần giả vờ điên là xong.]
Đào Tử Điềm cả đời chẳng mấy nổi tiếng, fan ít ỏi, nhưng cái chết lại khiến cậu ấy trở thành tâm điểm. Người ta khóc thương, bất bình, nhưng phần lớn chỉ là đám đông a dua hoặc thuỷ quân do Lâm Kỳ Tâm thuê dựng.
Thi thể Đào Tử Điềm bị gia đình hỏa táng ngay sau khi phát hiện, rồi mới báo cảnh sát. Nếu nói cha mẹ cậu ấy không biết sự thật, Tần Du Trì không tin.
Ngày đầu tiên dư luận bùng nổ, vài dự án phim của Nam Ảnh bị hủy bỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!