Chương 43: Rung động thấp hèn

Edit: Yeekies

Đau, với Tần Du Trì mà nói, đó chỉ là một trạng thái tâm lý yếu đuối, chỉ những kẻ nhu nhược mới dám thét lên rằng mình đau đớn.

Đó là tín điều Tần Thịnh đã nhồi vào đầu cậu từ thuở nhỏ.

Nếu phải chia đời mình thành những chặng đường khác nhau, Tần Du Trì sẽ phân thành ba giai đoạn rõ rệt.

Giai đoạn đầu, hắn sống trong ngục tù của Tần Thịnh, dùng diễn xuất làm lá chắn, đánh lừa bản thân bằng những phút giây tự do ngắn ngủi.

Giai đoạn thứ hai, hắn trốn khỏi nhà giam tăm tối ấy, nhưng lại chạy vào một nhà tù khác gọn gàng hơn, rộng lớn hơn, nơi khoác lên vẻ ngoài lộng lẫy của cung điện và trang viên, do Lâm Thù dựng nên dành riêng cho hắn.

Và giai đoạn cuối cùng, ngắn ngủi nhất, đó là khi chủ nhân tòa cung điện đã chết, lâu đài sụp đổ, lính canh tản mác. Cánh cổng mở rộng, nhưng hắn lại không muốn bước ra, tự trói mình trong đống đổ nát, cam tâm làm kẻ lưu giữ ký ức.

---

Lần đầu họ gặp nhau, là trong một bữa tiệc rượu.

Tần Du Trì đến giờ vẫn nhớ rõ, đám tiệc hôm ấy chẳng có mấy người trẻ, nên hắn dễ dàng để ý tới Lâm Thù.

Thoạt nhìn, Lâm Thù dễ bị nhầm là đóa hoa giao tế, hay tiểu tình nhân của ai đó, bởi vẻ ngoài của cậu quá xinh đẹp.

Đặc biệt là đôi mắt, mang nét mê hoặc khó cưỡng. Mỗi lần ánh mắt ấy lướt qua ai, người ta sẽ không khỏi đứng thẳng, như muốn tranh giành quyền được chú ý.

Nhưng nếu quan sát kỹ, sẽ thấy Lâm Thù không thể là thứ "đồ chơi" tầm thường. Cử chỉ của cậu toát ra khí chất quyền quý, không thể giả dối.

Lâm Thù đứng đâu, nơi đó sẽ trở thành tâm điểm. Dù là bậc trưởng bối cũng chủ động bắt chuyện với cậu, dù chỉ vài lời xã giao.

Tần Du Trì chưa từng gặp loại công tử như thế, nên cứ lặng lẽ nép vào góc, ánh mắt vô thức đuổi theo bóng hình ấy.

Bữa tiệc ấy vốn vô thưởng vô phạt, chỉ là dịp để Biên Tinh Lan khoe mối quan hệ. Mọi người đến uống rượu, cũng là để nịnh bợ địa vị của Lâm Thù.

Dĩ nhiên, đâu đó vẫn có những màn mua bán nhơ bẩn, nhưng chúng chẳng liên quan gì đến Lâm Thù.

Hắn đứng trong bóng tối, nhìn Lâm Thù nhấp từng ngụm rượu, cười nói hào phóng như một công tử ăn chơi đích thực. Đến khi rượu qua ba tuần, gương mặt trắng nõn của Lâm Thù đã ửng hồng vì say.

Lâm Thù đưa ly cho bồi bàn, lảo đảo bước về phía nhà vệ sinh, dáng đi chập chững như sắp ngã.

Trong lòng Tần Du Trì chợt dấy lên cơn ngứa ngáy khó hiểu.

Hắn không rõ mình bị ma nào nhập, chỉ biết bước chân đã tự động đưa hắn rời bàn, len qua đám đông, đuổi theo Lâm Thù.

Tần Du Trì chỉ muốn nhìn gần hơn, nhưng khi tới cửa, hắn phát hiện Lâm Thù đã gục trên sàn, thở gấp.

Hắn vội đỡ người dậy. Lâm Thù bất ngờ nhẹ, Tần Du Trì chẳng tốn sức đã bế được cậu lên.

Vừa nãy còn hồng hào, giờ sắc mặt Lâm Thù đã tái nhợ, môi nhạt màu, trông suy yếu đến đáng thương.

Không chần chừ, Tần Du Trì định bế cậu ra ngoài, đưa tới bệnh viện.

Lâm Thù khó chịu, giãy giụa không ngừng. Áo sơ mi bị kéo lên, lộ ra vòng eo thon mảnh. Tần Du Trì giật mình, vội kéo áo xuống che đi làn da trắng ấy.

Nhưng Lâm Thù như cá vùng vẫy, suýt nữa thoát khỏi vòng tay hắn.

"Đừng động đậy." Tần Du Trì ghì chặt hơn, khẽ vỗ vào lưng Lâm Thù, giọng trầm nhưng nghiêm: "Nghe lời, để tôi đưa cậu đến bệnh viện."

Kỳ lạ thay, Lâm Thù nghe xong liền ngoan ngoãn nằm im, như chú mèo kiêu kỳ đột nhiên biết nghe lời.

Tần Du Trì bế Lâm Thù ra ngoài, nhờ nhân viên gọi xe cấp cứu, tới bệnh viện gần nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!