Chương 42: K1ch thích cuối cùng

Edit: Yeekies

Băng tan sau trận đông tàn, vách núi chỉ còn trơ lại những ngọn cỏ khô héo.

Tiết xuân chưa về, trên vách đá chẳng thấy bóng dáng mầm non, ngay cả cánh muỗi cũng không lưu lạc, cảnh tượng tiêu điều đến não lòng.

Xe dừng bên vách núi, Lâm Thù đạp phanh, bước xuống trong vô thức.

Cậu chẳng hiểu vì sao mình lại đến nơi này. Chỉ là không muốn về nhà, cũng chẳng biết làm gì khác. Nghĩ đến người ấy, đôi chân lại máy móc lái xe tới đây, như một thói quen khó bỏ.

Gió đông lạnh lẽo thổi qua, cuốn những ngọn cỏ gãy khô thành từng cụm, nhảy múa như sinh linh bé nhỏ, rồi rơi xuống vực sâu thăm thẳm bên dưới.

Không gian quá yên tĩnh, tịch mịch đến ngột ngạt.

Lâm Thù bật radio, vặn ngẫu nhiên một kênh nhạc. Giai điệu lạ vang lên, không gian chợt náo nhiệt hơn chút.

Tiếng kèn harmonica tắt dần, giọng nam quen thuộc cất lên, có lẽ là một nghệ sĩ indie.

"Chìm sâu vào đáy biển mịt mờ..."

Nghe câu đầu, Lâm Thù bật cười.

Bài hát này sao ở đâu cũng phát.

Cậu không đổi kênh, mặc cho bản nhạc phát tiếp, rút bật lửa và điếu thuốc từ ngăn xe. Lâu lắm rồi không đụng đến thuốc, tay vụng về bật mấy lần mới châm được.

Nicotine xộc vào phổi, Lâm Thù ho sặc sụa, vội vứt điếu thuốc, tay trái đặt lên cửa kính.

Giờ đây, cậu chẳng còn thấy thuốc đắng nữa...

Lâm Thù kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, lặng nghe "Dưỡng Khí" đến hồi kết, rồi radio lại chuyển sang bản khác.

Những ngọn cỏ khô từng đám rơi xuống vực, như kiệt sức sau mùa đông dài, vội vã tìm sự giải thoát.

Lâm Thù thẫn thờ nghĩ: Khi mình chết đi, số tiền kia sẽ về đâu? Những căn phòng trống kia rồi sẽ ra sao?

Hay là... đột ngột thu hồi cổ phiếu, khiến mấy tập đoàn kia phá sản, để bọn họ khóc lóc quỳ xin?

Ý nghĩ thoáng qua, Lâm Thù tự chế nhạo mình. Khoảnh khắc phấn khích tan biến, chỉ còn lại im lặng.

Chán quá. Cậu dập tàn thuốc, ném vào hộp rác, mở cửa bước xuống.

Lâm Thù ra sát mép vực, cúi người nhìn xuống. Vách đá cao vút, phía dưới không có cây cối đỡ đòn, nếu rơi xuống chắc chắn tử vong.

Suy nghĩ nghiêm túc một hồi, cậu thấy đây là cái kết không tồi.

Chỉ còn một mối bận tâm: Cao Tĩnh Ca.

Ong ong —

Điện thoại rung. Lâm Thù giật mình, bấm nhận.

"Thù Nhi, sao hôm nay cậu đã về rồi? Tôi nhớ hình như mai mới hết kỳ nghỉ mà?" Biên Tinh Lan hỏi.

Đồ ngốc này, chuyện quan trọng không nhớ, chỉ nhớ mốc thời gian vô nghĩa.

Lâm Thù thản nhiên: "Bên đó lạnh quá, chán."

"Vậy à?" Biên Tinh Lan giọng đùa cợt: "Tôi tưởng cậu cãi nhau với ai đó, tức quá về sớm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!