Chương 41: Sự phấn khích qua đi

Edit: Yeekies

Vệ sĩ nhanh chóng gửi đến bản dịch báo cáo chẩn đoán cùng toàn bộ biên bản trị liệu.

Lâm Thù mở chiếc đèn bàn, nửa nằm trên ghế dài đọc kỹ từng trang.

Lần đầu tiên Đào Tử Điềm trị liệu là năm mười tám tuổi, cũng như lần này, cậu ta đều một mình đến phòng khám tâm lý.

"Trên đời này người ta có thể chia làm ba loại: đồ dơ bẩn, vật sạch sẽ hoặc là... thứ khoác lớp vỏ sạch sẽ để che giấu sự dơ bẩn bên trong."

"Hắn như được cả thế giới cưng chiều, ai cũng tưởng hắn là thứ sạch sẽ, chỉ có tôi biết, hắn chính là thứ dơ bẩn trá hình."

"Tôi ghét phải về nhà. Mỗi lần trở về, hắn đều lẻn vào phòng tôi, dùng đôi bàn tay ghê tởm ấy khiến tôi không thể thở, không dám nhúc nhích, hắn muốn biến tôi thành thứ dơ bẩn giống như hắn."

......

Những buổi trị liệu đầu tiên ghi chép khá hỗn độn, Lâm Thù đọc không hiểu lắm.

Khi số buổi trị liệu tăng lên, Lâm Thù dần hiểu ra, nhân vật "hắn" trong những dòng chữ này chính là Đào Liễm.

Vì lý do nào đó, Đào Liễm vô cùng ghen ghét Đào Tử Điềm. Thời niên thiếu, hắn đã nhiều lần bỏ rắn độc vào giường Đào Tử Điềm, và đó cũng chính là nguyên nhân gây ra chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Đào Tử Điềm.

Đào Tử Điềm miêu tả tỉ mỉ cảm giác khi con rắn bò trên người: làn da lạnh lẽo thô ráp, từng chiếc vảy cọ xát như lưỡi dao cứa vào da thịt.

Lâm Thù đọc đến đây cảm thấy vô cùng khó chịu, vội lật nhanh qua đoạn miêu tả này.

Về sau, Đào Liễm công khai vào phòng Đào Tử Điềm, ngủ sau lưng cậu ta, dùng tay sờ s0ạng khắp cơ thể, từ tóc đến ngón chân.

Nghe như dâm loạn nhưng thực chất không hẳn, bởi Đào Tử Điềm khẳng định Đào Liễm không hề có ý đồ tình d ục. Hắn chỉ đơn thuần muốn "làm bẩn" cậu.

Để tẩy sạch "vết bẩn" đó, Đào Tử Điềm liên tục tắm rửa. Không chỉ dùng sữa tắm thơm, cậu còn chà xát mạnh đến mức da đỏ ửng, tróc vảy, đau đớn, thậm chí dùng cả dung dịch khử trùng.

Chính vì thế, làn da cậu luôn nhạy cảm.

Sau khi đóng phim, Đào Tử Điềm không thể để lại vết thương trên người, nên thường xuyên dùng quá liều Sertraline.

"Tôi đứng trong vùng tối mờ. Dưới ánh đèn, tôi là đứa con nuôi được đối xử công bằng, là một kẻ may mắn. Nhưng trong bóng tối, sau lưng tôi là thứ dơ bẩn, hắn muốn nuốt chửng tôi, chiếm đoạt tôi, khiến toàn thân tôi dính đầy bụi bẩn."

"Không ai biết hắn dơ bẩn, chỉ có tôi biết."

Con nuôi...

Đào Tử Điềm không phải con đẻ.

Vậy tin đồn "con riêng" rất có thể chỉ là âm mưu của Đào Liễm.

Lâm Thù tắt báo cáo, cậu ngước mắt lên nhìn trời đêm, nhưng đáy long lại chùng xuống.

Có lẽ, cái chết kiếp trước của Đào Tử Điềm không liên quan Biên Tinh Lan. Cậu đã hiểu lầm hắn.

Biên Tinh Lan ngốc nghếch ấy, mạng dày như trời, không bệnh tật gì, cũng chẳng dính dáng tình ái phức tạp. Hắn có thể đủ tư cách làm một nhà tài trợ, chứ không thể là mẫu người yêu lý tưởng.

Hơn nữa, qua ghi chép trị liệu, Đào Tử Điềm không yếu đuối như vẻ ngoài. Cậu lạnh lùng, kiêu ngạo, như vị thánh tạm rơi vào bùn, mắt nhìn đời đầy khinh bỉ.

Biết đâu ngày ở hội sở Thánh Tâm, tuy rằng bề ngoài sợ hãi, nhưng trong lòng Đào Tử Điềm đang nghĩ: "Tạ Kỳ Quân là thứ bẩn thỉu đáng ghê tởm."

Một Đào Tử Điềm như thế, liệu có yêu Biên Tinh Lan? Liệu có vì chia tay hắn ta mà tự kết liễu đời mình?

Khó mà đoán định.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!