Edit: Yeekies
Không gian trong xe chìm vào im lặng nặng nề.
Gió Bắc Âu lạnh buốt như dao cắt, len lỏi qua từng lỗ chân lông trên da thịt Lâm Thù, thấm vào tận xương tủy, gặm nhấm chút hơi ấm còn sót lại trong cơ thể đã tàn lụi dần.
Cậu thờ ơ nhìn ra ngoài cửa kính, ánh mắt lướt qua những kiến trúc xa lạ mang đậm phong vị dị quốc, nhưng chẳng mảy may lưu tâm, chỉ đang buông lỏng tâm trí vào khoảng không vô định.
Xe từ từ tiến vào bãi đỗ, dừng lại ở vị trí ban đầu.
Cạch —
Cửa xe khóa lại ngay khi động cơ tắt hẳn.
Tần Du Trì nghiêng người về phía Lâm Thù, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: "Lâm tiên sinh, cậu cảm thấy chúng ta có điểm nào không ổn sao?"
Tại sao hắn không nổi giận?
Tại sao hắn vẫn có thể dùng thứ giọng điệu mềm mỏng ấy để trò chuyện với cậu?
Lâm Thù siết chặt ngón tay, nắm đấm bấu vào lòng bàn tay, giọng lạnh lùng: "Tất cả đều không ổn."
Tần Du Trì cắn nhẹ môi dưới, im lặng giây lát, rồi bất chấp lễ nghi, chộp lấy cổ tay Lâm Thù kéo mạnh về phía mình.
Ánh mắt hắn không hề mang chút phẫn nộ nào, chỉ chất chứa nỗi khắc khoải mong muốn giãi bày.
"Lâm tiên sinh, tôi thực sự thích cậu. Vì thế đôi lúc tôi trở nên vụng về, không biết nên nói gì, nhưng tôi không cố ý làm cậu tổn thương."
Lại một lần nữa, hắn tự nhận lỗi về mình, ngỡ rằng cậu đang đau khổ vì những "ảo mộng" kia.
Đồ ngốc, đó không phải ảo mộng, mà là ký ức của chính hắn.
Lâm Thù có thể nói hết ngay lúc này, nhưng cậu không đủ can đảm.
Cậu không dám đối mặt với lỗi lầm của bản thân, ngay cả Tần Du Trì, kẻ đã mất ký ức cũng không dám nhìn thẳng, huống chi là cùng nhau giãi bày mọi chuyện.
Lâm Thù hít một hơi thật sâu, cuối cùng ngẩng mặt lên, ánh mắt khinh miệt như lần đầu gặp mặt:
"Chúng ta chỉ là người quen bình thường, thậm chí còn chẳng thể coi là bạn bè. Nếu cậu cảm thấy tôi lừa dối tình cảm của cậu, muốn bất kỳ tài nguyên nào, tôi đền bù cho cậu là được."
Nụ cười nhạt trên môi cậu gợn lên vẻ dè bỉu, như một kẻ trăng hoa chuyên lợi dụng tình cảm người khác.
Bàn tay nắm cổ tay cậu bỗng lỏng ra.
Lâm Thù nhếch cằm lên, nhìn hắn bằng ánh mắt coi thường, như đang ngắm nghía một trò hề.
Trong im lặng, Tần Du Trì đờ người ra, mắt nhìn cậu đầy xa lạ, không thốt nên lời.
"Nếu cậu muốn chiếc xe này, tôi cũng có thể..."
"Không cần. Dừng lại đi, Lâm tiên sinh."
Tần Du Trì cúi đầu, lần đầu tiên ngắt lời cậu, tự mình mở cửa bước xuống xe.
Rầm!
Cánh cửa đóng sầm lại. Bóng lưng hắn khuất dần trong gió tuyết, thẳng tắp và lạnh lùng, không một lần ngoảnh lại, cũng chẳng buồn vẫy tay chào.
Chút sức lực cuối cùng trong người Lâm Thù dường như cũng bị cuốn theo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!