Edit: Yeekies
-- Lâm Thù, tôi đưa cậu về nhà.
Tần Du Trì đã từng nói câu này chưa?
Có lẽ hắn đã thốt ra, nhưng chắc chắn chỉ là trong giấc mơ của Lâm Thù.
"Cậu cười gì vậy?" Lâm Thù nheo mắt hỏi, giọng lạnh lùng. "Có chuyện gì khiến cậu vui thế?"
Không kìm được cơn đau ngực, Lâm Thù buông lời chẳng chút nể nang, câu nói đầu tiên với Tần Du Trì đêm nay.
Tần Du Trì khẽ nhíu mày, kéo Lâm Thù lại gần. "Tôi đã hứa với Biên tổng sẽ đưa cậu về nhà an toàn."
Vóc dáng gần 1m9 của Tần Du Trì khiến Lâm Thù phải ngước nhìn, ánh mắt từ trên cao áp xuống mang theo sự chế ngự khó cưỡng lại.
Lâm Thù không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, quay đầu đi chỗ khác, tránh né tầm mắt của hắn.
"Buông ra. Tôi không muốn nhắc lại lần thứ ba." Giọng Lâm Thù trầm xuống.
Cơ thể Lâm Thù mảnh khảnh, nhẹ hơn Tần Du Trì nhiều. Cổ tay nhỏ nhắn trong tay hắn mỏng manh đến mức Tần Du Trì sợ dùng quá sức sẽ làm gãy.
Trong mắt Tần Du Trì, Lâm Thù chẳng có chút uy hiếp nào. Suốt đêm, cậu chỉ như một chú nhím con giương gai gào thét.
Kỹ năng diễn xuất của Lâm Thù tệ đến mức Tần Du Trì nhìn ra ngay cậu đang giả vờ hung dữ.
Nhưng vì sao cậu phải giả vờ? Hắn không hiểu lắm.
Tần Du Trì cúi người sát hơn. "Sao không dám nhìn tôi? Hay cậu đang sợ tôi?"
Lâm Thù sợ Tần Du Trì? Không thể nào!
Trần Kỳ ngơ ngác nhìn hai người, không hiểu ẩn ý gì, càng băn khoăn vì sao Lâm Thù không nổi giận, quẳng tay Tần Du Trì ra.
Lâm Thù im lặng, Tần Du Trì kiên nhẫn chờ cậu lên tiếng.
Giữa họ như có một bức tường vô hình, ngăn cách tất cả.
Chẳng lẽ... Lâm Thù thích kiểu đàn ông như Tần Du Trì?
Trần Kỳ liếc nhìn thân hình gầy gò của mình, tự chê bản thân ngốc nghếch, tưởng nhầm sở thích của Lâm Thù.
Hóa ra cậu để mắt tới Tần Du Trì!
Mình đã hiến kế sai, trách sao Lâm Thù không muốn giúp!
Trần Kỳ leo lắt trong giới thượng lưu hơn hai mươi năm, tâm nhãn tinh tường. Tự nhận đã thấu hiểu cục diện, hắn quyết định gây ấn tượng tốt với Tần Du Trì, liền xen vào: "Lâm tổng, để ngài Tần đưa ngài về đi. Ở lại đây không an toàn đâu."
Trong hội quán "Thánh Tâm", chỉ có nhân viên là bất an, còn khách hàng luôn được bảo vệ.
Lâm Thù lạnh lùng đảo mắt nhìn Trần Kỳ. "Tôi ở đâu, liên quan gì đến cậu?"
"Ở đây không an toàn," Tần Du Trì nhẹ giọng nói, "Nghe lời, để tôi đưa cậu về."
-- Nghe lời.
Nghe lại câu này, Lâm Thù chợt cứng đờ người.
Tình cảm nhất kiến chung tình của cậu dành cho Tần Du Trì thực ra rất sáo rỗng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!