Chương 39: Tương lai nên hạn chế gặp mặt sẽ tốt hơn

Edit: Yeekies

"Giống bánh bao cái gì chứ? Cậu đang nói gì vậy?"

Rõ ràng lời của Tần Du Trì chẳng có chút lãng mạn nào, thế mà Lâm Thù vẫn đỏ mặt, toàn thân cứng đờ như gỗ.

Tần Du Trì cười khẽ ngồi dậy, kéo chiếc ghế dài bên cạnh lại gần, đặt sát bên Lâm Thù rồi tựa lưng xuống. Áo lông vũ bị ép nhẹ, phát ra tiếng sột soạt.

Lâm Thù liếc nhìn trộm, hỏi: "Cậu không lạnh sao? Sao không lấy tấm thảm lông ra đắp?"

Tần Du Trì lắc đầu, nghiêng mặt nhìn Lâm Thù: "Không sao, tôi mặc đủ ấm rồi. Lâm tiên sinh, cậu đến Reykjavík / Lôi Khắc Nhã Chư Khắc từ khi nào vậy?"

Lâm Thù định nói "tuần trước", nhưng sợ nghe quá cố ý, liền đổi lời: "Hôm qua mới tới."

"Tôi cũng vừa đến hôm qua," Tần Du Trì nói, "Nếu biết trước, tôi đã mở cửa phòng ngó xem, biết đâu được gặp cậu sớm hơn."

Thì ra cậu đến quá sớm. Chả trách Lâm Thù chẳng gặp được Tần Du Trì ở sảnh.

Lâm Thù giả vờ ngắm sao trời, nhưng thực ra đang liếc nhìn đôi tay trần của Tần Du Trì.

Nhiệt độ giờ đã xuống âm, gió lạnh còn ẩm ướt, Lâm Thù chẳng muốn để lộ một tấc da nào. Vậy mà Tần Du Trì chẳng mang gang tay, chẳng lẽ hắn không thấy lạnh sao?

Ánh mắt Lâm Thù bị đôi tay ấy hút chặt. Sau vài lần liếc trộm, cậu chịu không nổi, giật tấm thảm lông trên người mình, phủ một nửa lên người Tần Du Trì.

"Lâm tiên sinh?" Tần Du Trì ngạc nhiên.

Lâm Thù vẫn ngước nhìn trời, tránh ánh mắt hắn, giọng trách móc: "Ra ngoài mà không tự chuẩn bị thảm lông, cậu muốn bị sốt à?"

"Ừm, tôi sơ suất rồi, xin lỗi." Tần Du Trì nhận ra sự quan tâm của Lâm Thù, giọng nói bỗng vui hẳn.

Lại xin lỗi...

Lâm Thù nghi ngờ Tần Du Trì ngày nào cũng phải xin lỗi người khác, không thì thấy khó chịu.

Đồ ngốc.

Lâm Thù bĩu môi, tay phải giấu dưới tấm thảm, khẽ dịch sang phải, chờ Tần Du Trì nắm lấy. Nhưng chờ mãi, hắn vẫn chẳng động tĩnh, chỉ ngắm sao trời rồi lại quay sang nhìn cậu.

Lâm Thù sốt ruột, thầm đếm ngược: Nếu một phút nữa hắn không động, mình sẽ chủ động.

Nhưng cậu không phải chờ lâu.

Vừa đếm vài giây, một bàn tay ấm áp đã chạm vào mu bàn tay cậu, rồi nắm chặt lấy.

"Lâm tiên sinh, tay tôi có lạnh quá không?" Tần Du Trì hỏi.

Không những không lạnh, còn ấm hơn cả tay cậu.

Chẳng lẽ Tần Du Trì vừa ôm tay sưởi ấm rồi mới nắm lấy cậu?

Lâm Thù thấy lòng ấm áp, nhẹ nhàng rút tay ra, khiến Tần Du Trì ngơ ngác, rồi đan mười ngón tay vào nhau với hắn.

Tim đập thình thịch, nhưng Lâm Thù vẫn giữ vẻ bình thản, như đang trò chuyện tầm phào: "Công việc quay chụp của cậu xong chưa?"

Tần Du Trì như bị choáng váng, giây lâu mới đáp: "Sáng mai quay thêm một cảnh nữa là xong."

Lâm Thù gật đầu: "Quay ở đâu?"

"Hồ Ninh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!