Edit: Yeekies
Giữa trưa nắng gắt, hai người tạt vào một quán ăn ven đường dùng bữa qua loa, sau đó Lâm Thù đưa Tần Du Trì về khách sạn.
"Hẹn gặp lại, Lâm tiên sinh." Tần Du Trì không xuống xe, chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Thù, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại sâu như biển.
Lâm Thù khẽ gật đầu, hai gò má ửng hồng, làn da trắng mịn bỗng nhuốm màu đỏ thẹn, như bị ai đó chòng ghẹo quá đà.
"Ừ, hẹn gặp lại." Cậu quay mặt đi, ánh mắt vừa chạm phải cái nhìn thẳng thừng của Tần Du Trì đã vội tránh né.
"Lâm tiên sinh, cậu vẫn chưa hết sốt sao? Mặt cậu đỏ lắm." Tần Du Trì vẫn chưa chịu rời đi, lại còn nũng nịu ngồi lì trong xe.
Đồ ngốc này!
Lâm Thù trợn mắt, nghi ngờ hắn cố tình trêu mình, nhưng lại nghĩ cái thứ gỗ đá này làm gì có đủ khôn vặt để làm chuyện ấy.
"Điều hòa cao quá, tôi hơi nóng." Cậu cắn răng nói dối.
"Vậy à... Thế thì tốt." Tần Du Trì gật đầu, giọng điệu bình thản nhưng trong đó thoáng chút cười cợt khó phát hiện. "Tôi đi đây, hẹn gặp lại."
"Đi nhanh đi! Cậu đi rồi tôi mới giảm nhiệt độ được, trong xe nóng quá!" Lâm Thù phùng má thở phì phò.
Tần Du Trì nhếch mép cười, cuối cùng cũng bước xuống, đứng bên cửa nhìn theo chiếc xe của Lâm Thù khuất dần.
Áo khoác mỏng không đủ ấm, xa rời điều hòa, Tần Du Trì cảm thấy hơi lạnh, mệt mỏi ùa đến, toàn thân rã rời.
Về phòng, tắm rửa sạch sẽ bụi bặm, hắn không nghỉ ngơi mà lập tức mở sổ ghi chép lại giấc mơ đêm qua.
Đêm đó, hắn hiếm hoi xung đột với Tần Thịnh.
Ban đầu, Tần Thịnh chỉ trách Tần Hi Mạt, phê bình cô không chịu về nhà đúng dịp Tết, ngược lại khen ngợi hắn tham dự tiệc tất niên.
Nhưng rồi Tần Du Trì không nhịn được, đưa Tần Hi Mạt về phòng trước. Tần Thịnh tưởng hắn cố ý chống đối, lập tức nổi giận đùng đùng.
Không hiểu sao, hắn buột miệng buông lời lạnh băng: "Hi Mạt không muốn về nhà, lẽ nào cha không biết tại sao? Không chỉ em ấy, tôi cũng vậy!"
Nói xong, chính hắn cũng sửng sốt. Đây là lần đầu tiên hắn dùng giọng điệu ấy với Tần Thịnh.
Tần Thịnh kinh ngạc đứng hình, trong khi Đồng Nghi Xuân vẫn giữ vẻ mặt hiền hòa quen thuộc, vội vàng khuyên hắn xin lỗi.
Nhưng Tần Du Trì bỗng thấy lòng bốc lửa, không những không xin lỗi mà còn lạnh lùng bỏ về phòng, mặc kệ tiếng gọi giận dữ của Tần Thịnh.
Đêm đó, hắn lại gặp ác mộng.
Trong mơ, hắn không chỉ phá cửa mà còn trói một người lạ vào ghế, dùng dao kề cổ họ dọa dẫm: "Khai ra âm mưu giữa mày và Lâm Kỳ Tâm! Nhìn màn hình! Một năm một mười nói!"
Người kia run rẩy sợ hãi nhưng vẫn ngoan cố: "Nếu có bản lĩnh, sao mày không tự cứu nó? Người chết rồi còn đòi gì..."
Nghe chữ "chết", hắn như mất lý trí, dao khẽ cứa vào da thịt. Kẻ kia hoảng loạn, khóc lóc van xin, nhìn màn hình thốt ra những lời mà hắn không thể hiểu nổi.
Không biết bao lâu sau, trong mơ hắn mệt nhoài, định ngồi xuống thì cảnh sát ập vào khống chế, ép mặt hắn xuống đất.
Tỉnh dậy, hắn thấy mình đang ngồi giữa đường.
Lá khô rơi trên đầu, hắn như kẻ lưu lạc, mắt vô hồn, thở gấp đến mức nhân viên vệ sinh suýt báo cảnh sát.
Không hiểu sao, tỉnh dậy hắn chỉ muốn gặp Lâm Thù. Không gọi Chu Minh, hắn bấm số điện thoại đã khắc sâu trong lòng. May mắn, Lâm Thù không hỏi tại sao hắn biết số.
Gặp được Lâm Thù, hắn mới cảm thấy an toàn, như bị nam châm hút, chỉ có như vậy mới yên lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!