Edit: Yeekies
Sáng hôm sau, Lâm Thù chỉnh tề trang phục, bước ra khỏi nhà khi trời còn chưa rạng sáng.
Linh Hưng Tự nằm chót vót trên đỉnh núi xa xôi, muốn đến đó phải đi đường cao tốc, ít nhất cũng mất một tiếng rưỡi.
Đêm qua, Lâm Thù vốn định thức trắng đêm để tránh những cơn ác mộng, nhưng thuốc hạ sốt khiến mí mắt trĩu nặng, cậu chìm vào giấc ngủ chập chờn, nửa tỉnh nửa mê mà vượt qua đêm đen.
Linh Hưng Tự nằm cheo leo trên đỉnh núi, Lâm Thù lái xe theo con đường quanh co, cuối cùng cũng đặt chân đến trước cổng chùa khi ánh bình minh vừa ló dạng.
Trong chùa, khói hương nghi ngút tỏa ra từ khe cửa, mang theo hương thơm dịu nhẹ khiến lòng người bỗng cảm thấy bình yên.
Lâm Thù đẩy cửa, bước chân trái qua ngưỡng cửa.
Sân chùa, mấy nhà sư đang quét lá rụng, thấy cậu bước vào, đều dừng tay, ngước nhìn.
Lâm Thù ít khi lui tới chùa chiền, chẳng biết nghi thức lễ bái ra sao, cậu đứng ngẩn người giữa sân, có chút bối rối.
Một vị sư trẻ thấy cậu lúng túng, buông chổi, bước đến chào: "A Di Đà Phật."
"A Di Đà Phật." Lâm Thù theo phản xạ đưa tay ra định bắt tay, may mà kịp thời thu lại.
Cậu chắp tay trước ngực, hơi cúi đầu, thẳng thắn nói rõ mục đích: "Tôi đến tìm Giả Duyên đại sư, có chút phiền muộn mong được trụ trì chỉ điểm. Tôi đã quyên góp công đức cho chùa."
Vị sư trẻ lần đầu thấy khách hành hương nói chuyện thẳng thắn như vậy, ngơ ngác giây lát mới đáp: "Xin mời thí chủ theo tôi."
Lâm Thù theo chân vị sư trẻ, trước tiên được dẫn vào đại điện, lần lượt hành lễ từ tượng Phật chính điện đến các vị Bồ Tát hai bên, rồi mới được đưa đến thiền phòng của trụ trì.
"Thưa sư phụ, có khách tìm ngài." Vị sư trẻ đứng ngoài cửa báo.
"Mời vào." Giọng nói trầm ấm vang lên từ trong phòng.
Giả Duyên đại sư khuôn mặt đầy nếp nhăn, tuổi tác đã cao, ngồi kiết già trên giường tre, đưa tay chỉ vào chiếu ngồi trước mặt: "Mời thí chủ ngồi."
Lâm Thù cởi giày, quỳ ngồi trước mặt đại sư. Vị sư trẻ khẽ khàng rời đi, đóng cửa lại.
Cánh cửa vừa khép, Giả Duyên mở mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào Lâm Thù: "Thí chủ có điều gì phiền não?"
Đôi mắt ấy trong trẻo, sáng ngời, không chút mờ đục của tuổi già, dường như có thể nhìn thấu cả tâm can.
Lâm Thù khẽ ho: "Thưa đại sư, gần đây tôi thường xuyên gặp ác mộng, ngủ không ngon, mong ngài ban cho đạo bùa bình an."
Giả Duyên trầm ngâm, lấy từ ngăn kéo ra hai tờ bùa chú, nhưng không đưa ngay mà hỏi: "Nhân quả tuần hoàn, ác mộng tất có nguyên do, thí chủ có biết vì sao không?"
Lâm Thù giật mình. Giả Duyên lại nói: "Nếu không rõ căn nguyên, dù ta cho bao nhiêu bùa chú cũng vô ích."
"Tôi..." Lâm Thù thở dài, thừa nhận: "Tôi biết nguyên nhân. Tôi đã làm nhiều điều sai trái, nên lòng luôn bất an, ngủ không yên."
Giả Duyên lật qua lật lại tờ bùa: "Nếu đã biết lỗi, vì sao không sửa?"
"Tôi đã sửa sai, bồi thường, giờ không ai biết chuyện cũ." Lâm Thù nói: "Nhưng lòng vẫn không yên."
"Đã chuộc lỗi mà vẫn bất an, thí chủ nên tìm bác sĩ tâm lý để giảm bớt áp lực, chứ không phải đến đây." Giả Duyên thẳng thắn đáp.
Lâm Thù sửng sốt, không ngờ vị đại sư này không những không mê tín mà còn đề cao tâm lý học.
Nhưng chợt hiểu ra, có lẽ Giả Duyên không hài lòng với câu trả lời mơ hồ của mình, cậu quyết định nói thật: "Thưa đại sư, ngài có tin vào luân hồi, quay ngược thời gian không?"
Giả Duyên ngẩng lên, mặt không chút ngạc nhiên, ánh mắt khuyến khích cậu tiếp tục.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!