Chương 36: Tách rời

Edit: Yeekies

Tần Hi Mạt vừa ngáp dài vừa bước ra khỏi phòng thí nghiệm, tay vừa chạm vào ghế phụ thì chợt nhìn thấy qua khung cửa sổ một bóng người quen thuộc.

"Hi Mạt, ngồi phía sau đi." Giọng Tần Du Trì vang lên từ trong xe.

Cô bé ngoan ngoãn leo lên ghế sau, khép cửa nhẹ nhàng rồi liếc mắt về phía ghế phụ qua gương chiếu hậu.

Sao Lâm Thù lại ở đây?

Chẳng lẽ anh trai mình thực sự đã đuổi theo thành công?

Trong lòng dâng lên chút hưng phấn, Tần Hi Mạt nhoẻn miệng cười chào: "Chào buổi sáng, anh Lâm!"

"Buổi sáng tốt lành." Lâm Thù quay đầu lại đáp lời, gương mặt ửng hồng, khóe mắt cũng đỏ lừ, giọng nói hơi nghẹn lại.

Tần Hi Mạt nhướng mày, liếc nhìn anh trai đang lái xe với ánh mắt thắc mắc.

Tần Du Trì bắt gặp ánh nhìn của em gái qua gương, giải thích: "Cậu Lâm bị sốt. Tí nữa anh đưa cậu ấy đi khám, em giúp anh trông cậu ấy."

"À, ra là sốt." Tần Hi Mạt gật đầu nhưng trong lòng không tin tưởng lắm.

Lâm Thù sốt sao lại gọi anh trai mình đi đón rồi đưa đến bệnh viện?

Không thể nào!

Cô đoán chắc đêm qua hai người đã ở cùng nhau, sáng nay Lâm Thù lên cơn sốt nên anh trai mới đưa anh ấy đến bệnh viện.

May mắn thay, bệnh viện dịp Tết khá vắng vẻ. Sau khi làm thủ tục, bác sĩ kê đơn thuốc hạ sốt và truyền nước cho Lâm Thù.

Dù chỉ là sốt thông thường, Tần Du Trì vẫn không yên tâm, xin một phòng bệnh riêng để Lâm Thù nằm nghỉ.

Nhân lúc Tần Du Trì đi lấy thuốc, Tần Hi Mạt kéo ghế ngồi cạnh giường bệnh. Hai người thỉnh thoảng liếc nhìn nhau, Tần Hi Mạt muốn hỏi nhưng lại ngại ngùng.

Lâm Thù nuốt khan, chủ động giải thích: "Tối qua anh trai em ngủ lại ở nhà anh. Sáng nay phát hiện anh bị sốt nên tiện đường đưa anh đến bệnh viện."

Anh trai đã tiến triển đến mức vào nhà anh Lâm ngủ rồi sao?

Đao chưa gỉ, chớ coi thường!

Tần Hi Mạt ho nhẹ, thận trọng hỏi: "Anh Lâm, anh và anh trai em..."

"Tụi anh đang tìm hiểu nhau." Lâm Thù khẽ mỉm cười, giọng nhẹ nhàng.

Có lẽ do cơn sốt làm đầu óc mơ màng, suốt đường đến bệnh viện, hình ảnh Tần Hi Mạt trong kiếp trước vẫn hiện lên trong tâm trí Lâm Thù, khiến lòng anh nặng trĩu.

Chỉ khi thấy cô bé đứng trước mặt mình nguyên vẹn, trái tim anh mới thực sự an lòng.

"Sao đêm giao thừa em lại ở phòng thí nghiệm? Giáo sư bắt em tăng ca à?" Lâm Thù hỏi với giọng quan tâm.

Tần Hi Mạt ngượng ngùng gãi má: "Không... Anh trai đi dự tiệc tối, em không muốn về nhà một mình nên kiếm cớ ở lại trường."

Không muốn về nhà?

Lâm Thù ngạc nhiên khi biết không chỉ Tần Du Trì mà cả Tần Hi Mạt cũng chán ghét tổ ấm của mình.

"Vì... cha em sao?" Anh thận trọng hỏi.

Tần Hi Mạt cúi đầu im lặng, không phủ nhận cũng không xác nhận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!