Chương 35: Hoảng loạn

Edit: Yeekies

Phạch!

Cánh cửa khép lại, giam gió lạnh và hơi thở băng giá bên ngoài.

Hơi lạnh từ người Tần Du Trì xuyên qua không khí, len lỏi đến trước mặt Lâm Thù, mang theo chút se lạnh pha lẫn mùi thông tuyết nồng nàn.

Ánh đèn phòng khách chợt tối.

Chỉ khi Tần Du Trì khẽ ho một tiếng, Lâm Thù mới giật mình nhận ra mình vẫn đang nắm tay hắn, vội buông ra như bị bỏng.

"Dép lê trong tủ giày, cậu có thể đi chân đất cũng được. Trong nhà có hệ thống sưởi, sàn nhà vẫn ấm." Lâm Thù lỡ miệng nói nhiều, sau đó tự cảm thấy bản thân mất đi vẻ lạnh lùng, vội quay người bước vội vào phòng khách.

Màn hình chiếu phim vẫn dừng ở cảnh Tiểu Đảo Thiếu Niên. Lâm Thù giật thót tim, nhanh chóng nhấn nút chuyển sang chương trình đêm giao thừa.

Cậu quỳ gối ngồi xuống sofa, cố gắng giữ lưng thẳng tắp.

Tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng gần. Tần Du Trì đặt chiếc bánh kem và hộp quà lên bàn trà, rồi ngồi xuống cạnh cậu, cách một khoảng vừa phải, không xa mà cũng chẳng gần.

"Lâm tiên sinh, hôm nay cậu đã ăn bánh sinh nhật chưa?" Tần Du Trì hỏi, ánh mắt hắn dán vào màn hình nhưng chẳng xem gì.

Lâm Thù liếc nhìn hắn bằng góc mắt, giọng điềm nhiên: "Chưa."

Không hẳn là nói dối. Hôm nay cậu chỉ thổi nến, chưa kịp nếm bánh.

Tần Du Trì im lặng đứng dậy, tháo dải ruy

-băng trên hộp bánh, gấp gọn thành nơ nhỏ đặt sang bên. Chiếc bánh đơn giản với lớp kem bơ trắng muốt, viền trang trí hoa văn mảnh mai.

"Cậu có thể tắt đèn giúp tôi một chút được không?" Tần Du Trì cắm nến lên bánh, ngước lên nhìn Lâm Thù.

"Ừ." Lâm Thù cầm remote tắt hết đèn đóm. Căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh đèn đường lọt qua khe cửa sổ, vẽ nên bóng dáng Tần Du Trì mờ ảo.

Vèo —

Ngọn lửa bùng lên, Tần Du Trì châm nến trước khi đồng hồ điểm 12h, y hệt lần trước.

Cũng nơi này, cũng nghi thức ấy, nhưng khác thời gian.

Lần đó, Tần Du Trì chẳng nói năng gì, chỉ im lặng nhìn cậu như con rối vô hồn, chờ đợi mệnh lệnh hoặc cơn thịnh nộ.

Ánh nến chập chờn, chiếu lên gương mặt Tần Du Trì đang mỉm cười với cậu, thứ ánh sáng mong manh sắp tắt khiến Lâm Thù đột nhiên hoảng loạn.

Liệu đây có phải giấc mộng đẹp rồi sẽ tan? Cậu có xứng đáng được nhìn thấy Tần Du Trì sống động như thế này không?

Bàn tay Lâm Thù giật giật, muốn chạm vào hắn để xác minh hư thực.

"Lâm tiên sinh, ước đi. Sắp qua giờ rồi." Tần Du Trì nhắc nhở, kim đồng hồ đã điểm 11:59.

Lâm Thù vội nhắm mắt, thầm ước: Mong kiếp này, mình và Tần Du Trì có thể kết thúc êm đẹp, không mâu thuẫn, không đau khổ, không gặp nguy hiểm.

Mở mắt ra, cậu bắt gặp ánh mắt Tần Du Trì trong trẻo như lần đầu gặp gỡ, không còn vẻ u ám xưa kia.

Ký ức và hiện thực chồng chéo khiến Lâm Thù rối bời. Cậu như kẻ đi trên dây giữa không trung, gió thổi qua là ngã.

"Còn một phút nữa thôi." Tần Du Trì vẫy tay trước mặt anh.

Lâm Thù gượng cười, thổi tắt những ngọn nến. Khói cay thoảng lên từ tim đèn, quyện vào không khí. Lâm Thù ngạt thở ho sặc sụa, Tần Du Trì vội dẹp nến đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!