Chương 34: Vào nhà ngồi đi

Edit: Yeekies

Lâm Thù sinh nhật vào ngày 21 tháng 1, một thời điểm thật khó xử.

Nếu Tết Nguyên Đán đến muộn, cậu chỉ việc đón nhận những lời chúc tụng cùng vô số quà tặng gửi về từ khắp nơi. Nhưng nếu Tết đến sớm, cậu không chỉ phải trở về nhà cũ ăn Tết, mà còn phải đối mặt với đám khách khứa ồn ào nịnh nọt, ngồi nghe họ hát chúc mừng sinh nhật giữa đêm giao thừa dưới ánh nến.

Năm nay, sinh nhật Lâm Thù trùng đúng vào đêm trừ tịch*. Nhưng nhờ vụ cãi vã với Lâm Cảng, mọi chuyện đã khác.

* Trừ tịch: còn được gọi tên là đêm ba mươi, là khoảng thời gian trước nửa đêm, thời khắc giao thừa giữa năm mới và năm cũ. Trừ tịch là khoảng thời gian thiêng liêng nhất của năm khi các gia đình sum họp, chuẩn bị đón năm mới với những điều tốt lành sẽ đến và tiễn trừ năm cũ. Trừ tịch () với "trừ" nghĩa là thay đổi, hoán đổi và "tịch" là đêm: "trừ tịch" nghĩa là "đêm của sự thay đổi" hay "đêm của thời khắc giao thời". (Nguồn: Wikipedia).

Tâm trạng cậu vô cùng thoải mái, cẩn thận thu xếp bó hoa diên vĩ vĩnh cửu cùng chai nước hoa Phí Nam Tuyết trên đầu giường, hai tay xách đầy đồ đạc, đưa người kia ra sân bay.

Việc Lâm Thù biến bó hoa diên vĩ của ngôi sao điện ảnh thành hoa vĩnh cửu còn có thể hiểu được. Nhưng việc cậu đem chai Phí Nam Tuyết đổ đầy keo silicon trong suốt, rồi đặt lên khay bánh trà chiều như một món đồ trang trí thì Thịnh Cảnh thật sự không thể nào lý giải nổi.

Một chiếc bánh kem nhỏ xinh thế kia, chẳng lẽ không ăn được?

Còn sợ va đập, phải bảo quản như bảo vật, chẳng lẽ cậu say mê ngôi sao điện ảnh kia đến thế sao?

Thịnh Cảnh đi sau lưng Cao Tĩnh Ca, thỉnh thoảng liếc mắt trao đổi ánh nhìn với Tạ Nghị.

Nhưng Thịnh Cảnh không cần quay lại thành phố B, sau khi đưa ba người tới sân bay, anh trở về nhà đón Tết.

Ba người lên máy bay vào sáng sớm.

Đến thành phố B, Cao Tĩnh Ca đưa Tạ Nghị về trước, rồi tự lái xe đưa Lâm Thù về nhà. Tới Núi Hồ Quang, cô không có ý định rời đi, mà ngồi yên trên sofa, im lặng chờ đợi.

Lâm Thù chẳng bận tâm, nghĩ Tần Du Trì có lẽ sẽ có mặt ở bữa tiệc sinh nhật mà Biên Tinh Lan tổ chức cho cậu, nên hào hứng chạy lên lầu, đặt hoa và chai nước hoa lên đầu giường ngay ngắn.

Sau khi tắm rửa kỹ càng, cậu cố ý chọn chiếc áo khoác quân đội hiệu Balmain, dùng sáp vuốt tóc gọn gàng, chỉnh lại mái tóc sao cho không một sợi lệch lạc, rồi mới hài lòng xuống lầu.

Thấy Cao Tĩnh Ca vẫn ngồi đợi, Lâm Thù ngạc nhiên: "Sao cô còn chưa về nhà?"

Cao Tĩnh Ca tỏ ra căng thẳng, mắt nhìn xuống bàn trà, đầu ngón tay gõ nhịp trên đầu gối.

Lâm Thù tưởng cô lo lắng cho mình, liền trấn an: "Tôi biết chừng mực mà, không phải trẻ con đâu. Tôi hứa lần này sẽ không làm trò sống chết nữa, đừng lo."

"Không phải." Cao Tĩnh Ca ho nhẹ: "Cậu có bảo Tạ Nghị theo dõi tôi, kiểm tra xem tôi tiếp xúc với ai không?"

Không ngờ Tạ Nghị lại sơ suất, chưa đầy nửa tháng đã lộ chuyện. Lâm Thù hơi ngượng: "Ừ... ừ. Có."

Lòng bàn tay Cao Tĩnh Ca đẫm mồ hôi, bất an lau lên quần, im lặng hồi lâu mới nói: "Đào Trạc là thẳng, hắn với Tần Du Trì chỉ là quan hệ bạn bè bình thường. Cậu không cần lo họ có tư tình gì."

Lời nói của cô đầy ẩn ý.

Lâm Thù không kịp hiểu, suy nghĩ một lúc mới nhớ Đào Trạc là con trai trưởng nhà họ Đào, anh trai của Đào Tử Điềm và Đào Liễm.

Sao Cao Tĩnh Ca lại quen Đào Trạc?

Cậu chợt nhớ lời Tạ Nghị trong bệnh viện đảo Sa Mai. Chẳng lẽ cô tưởng Đào Trạc là "trà xanh Đào"?

"Cô quen Đào Trạc từ bao giờ? Sao không nói với tôi?" Lâm Thù hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm Cao Tĩnh Ca.

Cô tránh ánh nhìn, vén tóc mai sau tai, phủ nhận: "Tôi với Đào Trạc không có quan hệ gì."

Lâm Thù biết ngay cô đang nói dối, khoanh tay: "Nói thật đi."

Cao Tĩnh Ca im lặng giây lát, giọng thấp: "Chỉ là bạn tình bình thường, không có gì khác."

Trước đây cô từng có vài người yêu, nhưng Lâm Thù chưa từng thấy cô co ro như thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!