Edit: Yeekies
Sau khi sống lại, đây là lần đầu tiên Lâm Thù đưa Tần Du Trì đi đua xe. Cậu thực sự căng thẳng.
Hơn nữa lại là ban đêm, tốc độ xe chậm rì, chưa tới 30km/h, chẳng khác nào đi dạo hơn là đua xe.
Lâm Thù liếc mắt nhìn sang ghế phụ.
Như mọi khi, Tần Du Trì im lặng, ánh mắt đăm đăm hướng ra ngoài cửa sổ, không biết đang nhìn gì.
"Cậu đang nhìn gì vậy?" Lâm Thù từ lâu đã tò mò về điều này, kiếp này rốt cuộc có thể biết được đáp án.
Tần Du Trì quay đầu lại, đáp: "Không có gì, chỉ là thói quen khi ngồi xe thôi."
Thói quen? Chỉ đơn giản vậy thôi sao?
Lâm Thù ngạc nhiên. Trước kia mỗi lần cậu hỏi, Tần Du Trì đều im lặng, khiến cậu tưởng hắn đang chịu áp lực quá lớn, muốn nhảy khỏi xe để trốn thoát. Lúc ấy, cậu còn tức giận đến phát điên.
Đèn xe rọi sáng con đường phía trước, gió đêm dịu dàng, chẳng còn lạnh lẽo như gió đông thành phố B.
Mọi thứ thật tốt đẹp.
Kiếp này, cuộc gặp gỡ của họ đã khác.
Nhưng Lâm Thù vẫn không kìm được cảm giác chua xót.
Cậu từng có quá nhiều thời gian để sửa sai, quá nhiều cơ hội để hiểu Tần Du Trì muốn gì, nhưng cậu đều bỏ lỡ.
Rõ ràng... chỉ cần một câu "Xin lỗi", chỉ cần cậu biết buông tay đôi chút, đừng níu giữ hắn quá chặt, thì họ đã không đến nỗi đi vào bước đường cùng.
Lâm Thù thở dài, gạt đi nỗi tiếc nuối, tập trung vào con đường phía trước.
Xe từ từ leo l3n đỉnh núi.
Khi dừng lại, Tần Du Trì quay sang nhìn cậu, hỏi: "Lúc đưa cậu Bí đi đua xe, cậu cũng lái chậm như vậy sao?"
Sao hôm nay hắn cứ nhắc đến Bí Trừng?
Lâm Thù tay nắm chặt vô
-lăng: "Không, tối nay trời tối, đi nhanh không an toàn. Lần sau..."
Nói đến đây, cậu chợt dừng, lo sợ Tần Du Trì thực ra không thích đua xe, chỉ vì chiều ý cậu mới đề nghị thử.
Lâm Thù ngẩng mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, dù quan sát kỹ nhưng không thấy miễn cưỡng nào, chỉ có chút mong chờ.
"Lần sau, khi thành phố B có tuyết, tôi sẽ đưa cậu đi." Lâm Thù thở phào nhẹ nhõm, bật nhạc qua Bluetooth.
Cậu mở playlist những bài hát bartender mới gửi, chờ Tần Du Trì phản ứng, nhưng không thấy hồi âm.
Ngẩng đầu lên, cậu giật mình khi thấy mặt hắn tái nhợt, môi cắn chặt như đang chịu đựng đau đớn.
"Cậu làm sao vậy?!" Lâm Thù nắm chặt cánh tay hắn, nhíu mày hỏi gấp.
"Không..." Tần Du Trì định trả lời nhưng đau đến mức không thốt nên lời.
Lâm Thù chưa từng thấy hắn như thế này.
Dù có bị thương nặng, hắn vẫn bình thản như không cảm thấy đau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!