Chương 32: Một khởi đầu mới

Edit: Yeekies

Trở về Sa Dương Loan, Lâm Thù cuối cùng cũng có được một giấc ngủ ngon lành, không phải kiểu mệt mỏi nhắm mắt dưỡng thần, mà là giấc ngủ sâu thực sự.

Nghe tin cậu trở lại thành phố S, Cao Tĩnh Ca vội vàng tìm đến, kiểm tra kỹ lưỡng trạng thái của cậu như thể sợ cậu mất tay chân gì đó.

Khi thấy Thịnh Cảnh, phản ứng của Cao Tĩnh Ca chẳng khác gì Biên Tinh Lan, chỉ có điều đôi mắt không tròn xoe đến thế.

Nhưng Tạ Nghị thì khác, mọi suy nghĩ đều hiện rõ trên mặt, suýt nữa chỉ tay vào Thịnh Cảnh mà kêu lên kinh ngạc.

"Tĩnh Ca, cậu ấy là trợ lý sinh hoạt mùa đông của tôi. Làm cho cậu ấy một bản chứng nhận thực tập, thù lao tính theo 5% lương tháng của cô." Lâm Thù không quên yêu cầu của Thịnh Cảnh.

"Rõ." Cao Tĩnh Ca liếc mắt ra hiệu, Tạ Nghị bĩu môi miễn cưỡng kéo Thịnh Cảnh ra ngoài.

Biết Cao Tĩnh Ca muốn hỏi gì, Lâm Thù thẳng thắn thừa nhận: "Tôi định tìm người thay thế, nhưng nhận ra không ai có thể thay thế hắn. Nên tôi quyết định thử làm người tốt."

Đó là suy nghĩ chân thành của cậu, chỉ là lược bớt vài chi tiết. Cao Tĩnh Ca nghe mà không hiểu.

"Làm người tốt?" Cao Tĩnh Ca theo cậu nhiều năm, chứng kiến đủ chuyện, không tin trên đời có người tốt tuyệt đối, càng ngạc nhiên khi Lâm Thù nghĩ vậy.

Có gì lạ đâu?

Lâm Thù ho nhẹ, giải thích: "Tôi muốn thử trở thành người tốt trong mắt hắn."

Chữ "hắn" khỏi cần nói rõ.

Mấy tháng qua, Lâm Thù gầy hẳn đi, tiều tụy nhưng giờ đôi mắt lại sáng mắt lên, dù vẫn gầy nhưng tinh thần đã phấn chấn hẳn.

Cao Tĩnh Ca khó tin Tần Du Trì lại có ma lực đến thế, vừa khiến Lâm Thù đau khổ tưởng chết, lại dễ dàng làm hắn vui vẻ trở lại.

Như... một nửa độc dược, một nửa mật ngọt.

"Vậy cậu định làm thế nào?" Cao Tĩnh Ca dò hỏi.

Lâm Thù chưa nghĩ kỹ, chỉ nói: "Chưa biết, trước hết... sẽ không quá hung dữ khi gặp mặt." Cậu gãi đầu, ngượng ngùng.

"Rồi đầu tư vài phim nghệ thuật..." Lâm Thù theo thói quen nói vậy, rồi bỗng dừng lại.

Sao cậu lại rơi vào vòng lẩn quẩn này?

Không thể vì đoán Tần Du Trì thích đóng phim nào mà lần nữa đưa tài nguyên điện ảnh cho hắn.

Tần Du Trì rõ ràng là diễn viên xuất sắc, hắn có thể tự chọn vai, sao cậu lại cứ ngạo mạn muốn sắp đặt?

Lâm Thù vỗ trán, hối hận suýt nữa phạm sai lầm cũ.

Cao Tĩnh Ca chưa từng thấy cậu lúng túng thế, càng kinh ngạc.

Trước mùa thu năm ngoái, Lâm Thù vốn quyết đoán, chỉ có thói quen sinh hoạt bất thường như trẻ con, cần cô giám sát.

"Cậu thật sự thích hắn?" Cao Tĩnh Ca xác nhận.

Lâm Thù tránh ánh mắt cô, lâu sau mới gật nhẹ.

Cao Tĩnh Ca thở dài: "Được thôi."

Chỉ có vậy? Không hỏi gì thêm?

Lâm Thù liếc nhìn Cao Tĩnh Ca: "Cô không có gì muốn hỏi sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!