Edit: Yeekies
Nửa đêm, Thịnh Cảnh đói bụng, định xuống lầu lấy phần lẩu cay vừa đặt. Nhưng vừa đến tầng một, hắn giật mình khi thấy bóng người ngồi sát cửa sổ, suýt nữa ngã lăn xuống cầu thang.
"Anh Lâm, làm sao vậy! Sao anh ngồi dưới đất thế?" Thịnh Cảnh xoa xoa chỗ đau, vội chạy xuống.
Lâm Thù tựa đầu vào kính cửa sổ, mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài. Nghe tiếng gọi, cậu chậm rãi quay lại, liếc nhìn Thịnh Cảnh rồi lại tiếp tục ngắm tuyết rơi.
Thịnh Cảnh ngồi xổm bên cạnh: "Anh không khỏe à? Cần đi bệnh viện không?"
Lâm Thù lắc đầu, im lặng.
Gặp lại người cũ mà suy sụp thế này, yêu thật sâu đậm chăng?
Thịnh Cảnh thở dài, lấy gà rán rồi quay lại dụ dỗ: "Anh ăn lẩu cay không? Em còn đặt thêm trà sữa hạt dẻ nữa!"
Lâm Thù vẫn lắc đầu, mắt dán vào cửa sổ như bị tuyết mê hoặc.
Thịnh Cảnh bĩu môi, ngồi xuống sofa mở hộp lẩu. Mùi cay nồng bốc lên, lan khắp phòng. Hắn ăn từng miếng nhỏ, nín thở sợ làm phiền. Nhưng dù hắn cố tình húp xì xụp, Lâm Thù vẫn như bức tượng, không hề nhúc nhích.
Đau lòng đến mức không thiết ăn uống gì, chắc yêu thật lòng rồi.
Thịnh Cảnh ngồi xổm xuống, nhai hạt dẻ hỏi: "Anh đang xem gì thế?"
"Tôi đang..." Lâm Thù ngập ngừng.
Từ góc này, cậu có thể thấy con đường xuống núi. Ngày trước, Tần Du Trì thường lặng lẽ đi bộ từ đỉnh núi xuống, ban đầu là đêm khuya, sau thành thói quen sáng sớm.
Lâm Thù ngồi đây tự hỏi: Khi bước những bước chân ấy, Tần Du Trì nghĩ gì? Ngắm cảnh? Tản bộ? Hay là... khao khát tự do?
Cậu biết câu trả lời. Chỉ là trước đây không muốn nghe, không dám nhìn, cứ ép buộc những gì mình cho là tốt đẹp lên Tần Du Trì.
"Thật nực cười..." Lâm Thù cười khẽ, ngón tay vẽ nguệch ngoạc trên kính đầy hơi nước.
"Anh có thật sự thích anh Tần không?" Thịnh Cảnh hỏi thẳng.
Lâm Thù im lặng thừa nhận.
"Vậy sao anh không nói ra? Hôm qua anh ấy tìm đến, rõ ràng muốn làm lành mà."
"Không đơn giản thế đâu."
"Tại sao không?" Thịnh Cảnh ngây thơ hỏi: "Anh thích anh ấy, anh ấy cũng thích anh, có mâu thuẫn gì chẳng giải quyết được?"
Lâm Thù cười nhạt: "Tôi từng làm tổn thương anh ấy sâu sắc. Anh ấy hận tôi, hận không thể để tôi chết đi."
Thịnh Cảnh tròn mắt: "Sao có thể! Anh Tần nhìn anh bằng ánh mắt đầy yêu thương, tuyết phủ kín người vẫn tìm đến, còn dùng khăn tay Louis Vuitton lau miệng cho anh!"
Louis Vuitton thì có đáng gì? Ngày trước Tần Du Trì còn dùng khăn lụa thêu hoa vân lau cho cậu...
Lâm Thù chán nản giải thích: "Anh ấy mất trí nhớ, sẽ không bao giờ nhớ lại chuyện cũ."
"Mất trí nhớ?" Thịnh Cảnh ngạc nhiên: "Nhưng dù quên hết, anh ấy vẫn tìm đến anh, chứng tỏ bản năng vẫn yêu anh mà!"
"Chỉ cần từ nay anh không làm tổn thương anh ấy nữa, sống tốt bên nhau, chẳng phải đã giải quyết xong sao?"
Lời nói ngây thơ khiến Lâm Thù chợt giật mình, mắt sáng lên trong tích tắc rồi vụt tắt: "Tôi... thật sự có thể không làm tổn thương anh ấy nữa sao? Anh ấy sẽ không hận tôi?"
"Tất nhiên! Anh tốt thế, sao lại làm tổn thương ai?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!