Edit: Yeekies
Thịnh Cảnh nép sát vào tường, cố thu mình lại tránh xa hai người đang đối mặt. Gió lồ ng tuyết cuốn qua khe cửa ùa vào nhà khiến hắn răng đánh vào nhau lập cập. Nhưng giờ đây hắn chẳng màng cái lạnh cắt da ấy nữa, chỉ biết ôm chặt bản thân run rẩy, đôi mắt láo liên quan sát tình hình.
Đã hai phút trôi qua, cả hai vẫn im lặng như tượng đá.
Đặc biệt là Lâm Thù, người đang ngửa mặt lên trời, khóe miệng nhếch lên đầy thách thức còn dính lấm tấm bột ớt đỏ.
"Nói một câu đi chứ!"
Thịnh Cảnh lạnh cóng, định lẻn về phòng thì Tần Du Trì bỗng động đậy.
Hắn bước vào nhà, đóng cửa cẩn thận rồi rút từ túi áo khoác chiếc khăn tay Louis Vuitton gấp ngay ngắn.
"Khóe miệng cậu dính thứ gì đó." Giọng nói trầm ấm vang lên khi bàn tay Tần Du Trì nhẹ nhàng lau sạch vết bẩn trên mặt Lâm Thù, thậm chí còn chùi luôn lớp dầu mỏng trên môi.
"Louis Vuitton đấy!
Ngôi sao hàng đầu dùng khăn tay hiệu triệu đô la lau dầu mỡ cho kim chủ!"
Thịnh Cảnh nín thở quan sát, cố phân tích tình thế: Kim chủ và minh tinh chắc từng có quan hệ. Giờ chia tay rồi, kim chủ tìm kẻ thế thân còn minh tinh vẫn vấn vương, đêm tuyết tìm đến tận nhà.
Mùi hương quen thuộc thoang thoảng.
Đây chẳng phải là Diên Vĩ Tuyết Tùng mà Lâm Thù bắt mình dùng sao?
Thịnh Cảnh nín thở chờ phản ứng của Lâm Thù.
Sau hai nhát chùi, Lâm Thù như sống lại, đột ngột đẩy Tần Du Trì ra.
"Sao cậu lại biết địa chỉ này? Ai nói?" Gương mặt Lâm Thù tối sầm, giọng lạnh như băng.
Tần Du Trì bị đẩy dựa vào cửa, bình thản đáp: "Tình cờ biết được, tiện đường ghé qua. Không ngờ cậu thật sự đã về." Ánh mắt hắn lướt qua Thịnh Cảnh, xem xét kỹ lưỡng như muốn nhìn thấu linh hồn.
"Thần tiên đánh nhau, xin đừng vạ lây đến kẻ thế thân!"
Nhớ lại lần khuyên bạn trai cũ chia tay rồi bị mắng té tát, Thịnh Cảnh vội cúi đầu: "Chào anh Tần, em là trợ lý sinh hoạt của anh Lâm, Thịnh Cảnh."
Tần Du Trì nhìn hắn chằm chằm mấy giây mới bắt tay, khóe miệng nhếch lên vừa đủ: "Xin chào, tôi là Tần Du Trì."
Nụ cười ấy lạnh lẽo như người máy, khiến Thịnh Cảnh rợn tóc gáy.
"Thịnh Cảnh, vào trong đi." Lâm Thù lên tiếng.
Thịnh Cảnh thở phào, cười gượng với Tần Du Trì rồi vội vã biến vào phòng khách.
Không gian trở nên ngột ngạt.
Lâm Thù căng như dây đàn.
Tần Du Trì xuất hiện đột ngột giữa đêm tuyết, mái tóc phủ trắng, y hệt lần hắn chạy về nhà giữa bão tuyết mang bánh kem sinh nhật.
"Cậu gầy nhiều quá." Tần Du Trì nhìn thẳng vào Lâm Thù.
Ánh mắt ấy khác lạ, khiến tim Lâm Thù đập thình thịch.
"Tôi không quan tâm là ai tiết lộ địa chỉ," giọng Lâm Thù gằn lại: "Cút ngay!"
Tần Du Trì không những không đi, còn tiến thêm hai bước, nhìn xuống Lâm Thù: "Cậu luôn hung hăng với mọi người như vậy sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!