Edit: Yeekies
Khi Tần Du Trì xuất hiện, Lâm Thù cảm thấy một nỗi tuyệt vọng mơ hồ len lỏi trong tim.
Cậu đã không tham gia buổi tiệc rượu đó, cũng không thể xoay chuyển bánh xe định mệnh, thay đổi vận mệnh đã an bài.
Biên Tinh Lan và Đào Tử Điềm vốn đã là mối thù không đội trời chung.
Còn cậu
- cũng chẳng thể may mắn thoát khỏi vòng xoáy ấy, số phận buộc cậu phải gặp lại Tần Du Trì.
Lâm Thù đưa mắt nhìn về phía bên phải, nơi Biên Tinh Lan đang ngồi.
Đào Tử Điềm có vẻ lạ lẫm với khung cảnh này, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trong khi Biên Tinh Lan ôm lấy hắn, tay vỗ nhẹ lên vai an ủi.
Nhận ra ánh mắt của Lâm Thù, Biên Tinh Lan liếc nhìn cậu rồi vội vàng né tránh, như kẻ có tội.
Quả nhiên, nếu không phải Biên Tinh Lan bày mưu tính kế, Tần Du Trì đã không thể xuất hiện nơi này.
Lâm Thù không rõ lý do hắn đến, nhưng chắc chắn không phải vì mình.
Bài《Dưỡng Khí》vừa kết thúc, giai điệu ngừng bặt đúng lúc Tần Du Trì bước vào.
Lâm Thù giả vờ không để ý, lạnh lùng quay đầu nhìn về phía nam ca sĩ trên sân khấu.
"Này, đại minh tinh của công ty tôi tới rồi!"
Biên Tinh Lan cười đùa, giọng điệu khoa trương.
"Biên tổng."
Tần Du Trì khẽ gật đầu với mọi người, lời chào nhẹ nhàng nhưng không kém phần kiêu ngạo, vừa đủ lịch sự mà không rơi vào khinh mạn.
Khoảng cách giữa Biên Tinh Lan và Lâm Thù vừa đủ một chỗ ngồi. Tần Du Trì tiến đến, ngồi xuống bên phải Lâm Thù.
Hắn mặc chiếc áo gió dài màu đen, đường thêu tinh xảo toàn bộ là thủ công, thuộc hàng cao cấp nhất của Tô Châu.
Thân hình Tần Du Trì lớn hơn Lâm Thù một chút, khiến không gian giữa hai người trở nên chật chội. Cánh Tay trái hắn vô thức chạm vào tay áo Lâm Thù.
Chỉ một va chạm nhẹ qua lớp vải, Lâm Thù đã không chịu nổi. Chuông báo động vang lên trong đầu, tim đập thình thịch.
Cậu bặm môi, lặng lẽ dịch sang bên, giơ tay ôm lấy chàng trai ngồi cạnh.
"Tên em là gì?"
Lâm Thù khẽ hỏi bên tai chàng trai.
Chàng trai vừa mới gia nhập Thánh T@m Hội, còn bỡ ngỡ, suýt nữa giật mình né ra nhưng kịp dừng lại: "Lâm tổng cứ gọi em là Hiểu Bách là được."
Lâm Thù siết chặt cánh tay, kéo Hiểu Bách sát vào ngực hơn: "Từ giờ trở đi, em cứ dựa vào ngực anh, càng thân mật càng tốt."
Lần đầu nhận yêu cầu kỳ lạ này, Hiểu Bách căng thẳng đến nửa người run rẩy, nhưng không dám phản kháng.
"Đừng sợ, anh không làm gì em đâu."
Lâm Thù giải thích: "Chỉ cần em diễn tốt tối nay, lương tháng ở Thánh Tâm bao nhiêu, anh trả gấp đôi."
Vừa dứt lời, Tần Du Trì đã lên tiếng: "Ngài Lâm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!