Edit: Yeekies
"Cậu thường ngày cứ ở đây đi, sau khi khai giảng tôi sẽ đưa cậu về thành phố S."
"Khi tôi không ở thành phố B, cậu muốn làm gì tùy ý, ra ngoài chơi cũng được. Nhưng khi tôi ở đây, cậu phải diễn cho thật tốt, đừng động đến tâm tư của tôi."
"Thù lao tôi sẽ tính theo lương trung bình của diễn viên nam, 19 triệu một ngày, còn gì thắc mắc không?"
Thịnh Cảnh cúi mặt xuống đất, im lặng như một con thú nhồi bông vô hồn.
Lâm Thù xoa xoa giữa chân mày, bực bội thở dài: "Bây giờ không cần diễn, tôi đang hỏi chuyện với cậu thật đấy."
"À? Vâng vâng..." Thịnh Cảnh ngẩng lên, vẻ mặt ngơ ngác, lắc đầu nói: "Thưa anh Lâm, em không có thắc mắc gì ạ."
Nụ cười nịnh nọt trên mặt hắn khiến Lâm Thù càng thêm khó chịu.
Đột nhiên, Lâm Thù nhận ra so với loại người cứng nhắc như Tần Du Trì, cậu còn ghét hơn kiểu người giả tạo như thế này.
"Từ giờ không được tái phạm lỗi như vừa rồi nữa. Tôi không quan tâm cậu nghe từ đâu cái tên 'Thù Nhi', nhưng sau này cấm nhắc đến, không thì cút ngay." Giọng Lâm Thù lạnh lùng cảnh cáo.
"Vâng, anh Lâm." Thịnh Cảnh vội gật đầu.
Lòng dạ bồn chồn.
Còn khó chịu hơn tiếng mèo cào tường, còn phiền hơn cả Biên Tinh Lan đến gây chuyện.
Lâm Thù biết mình đang tự chửi bản thân ngu ngốc, sao có thể trong lúc say rượu và xúc động mà làm chuyện như thế?
Chỉ vì một bóng hình giống nhau, mà khi tỉnh táo cậu vẫn không đổi ý, cứ đắm chìm trong ảo vọng.
Sao cậu lại trở nên thế này?
Một kẻ yếu đuối, bất lực.
Lâm Thù bực dọc đá một cái vào ghế sofa, khoanh tay nằm vật xuống, thở phì phò.
Thịnh Cảnh vội nhìn xuống đất, nín thở, không dám gây tiếng động, sợ làm phiền vị kim chủ khó tính.
Mấy người giàu có thật kỳ quặc.
Thịnh Cảnh thầm nghĩ, nếu thích Tần Du Trì thì đi theo đuổi đi, tìm hắn đến diễn trò gì chứ?
Dù hắn rất sẵn lòng, nhưng thật sự không hiểu nổi hành động kỳ lạ của vị kim chủ xinh đẹp đêm nay.
Thịnh Cảnh đứng chờ chỉ thị tiếp theo, đến khi lưng mỏi chân tê rần mới nghe Lâm Thù lên tiếng: "Vào phòng ngủ."
Thịnh Cảnh ngoan ngoãn bước nhanh, định chạy lên trước.
Lâm Thù lại trợn mắt: "Cậu biết phòng ngủ ở đâu à? Đi sau tôi."
Thật phiền phức, mấy người giàu!
Thịnh Cảnh cúi đầu, lặng lẽ theo sau Lâm Thù.
Cầu thang trong nhà rất đặc biệt, không phải loại thẳng bằng gỗ mà là cầu thang xoắn bằng sắt rỗng, đi lên phải vịn tay vịn nếu không dễ ngã.
Thịnh Cảnh bám chặt tay vịn, còn Lâm Thù chẳng vịn gì, bước đi chao đảo như sắp ngã, khiến Thịnh Cảnh thót tim.
Đẹp thế này, yêu ai chẳng được?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!