Chương 26: Giấc mơ điên rồ

Edit: Yeekies

Tần Thịnh có đôi mắt sắc như dao, ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt giống Tần Du Trì đến tám phần, chỉ có đường nét góc cạnh hơn một chút phần lạnh lùng.

Tần Du Trì im lặng đứng ngoài cửa. Tần Thịnh liếc nhìn hắn vài giây rồi thu hồi ánh mắt, ra lệnh: "Vào đi."

Chỉ khi nghe khẩu lệnh, Tần Du Trì mới đẩy cửa vườn bước vào, quay người đóng cửa nhẹ nhàng không một tiếng động.

Ánh nắng mùa đông không chút hơi ấm, dù là giữa trưa, thành phố B vẫn mang cái lạnh âm ẩm. Mỗi nhịp thở đều để lại làn khói trắng mỏng trước mũi.

Tần Du Trì đứng trên lối đi lát đá cạnh bãi cỏ, mắt nhìn thẳng phía trước, không nói lời nào.

Vòi nước phun tưới lên thảm cỏ xanh mướt, rơi từng giọt tí tách.

Một lúc sau, Tần Thịnh quay người tưới sang mảng cỏ khác, giọng điềm đạm: "Bắt đầu."

Ba giây im lặng.

Tần Du Trì báo cáo bằng giọng đều đều: "Năm nay con tham gia sáu phim, hai vai chính, ba vai phụ, một vai khách mời."

"Ba phim đã công chiếu, tổng doanh thu 3,6 tỷ, 21 lần phỏng vấn lớn, 19 lần chụp ảnh tạp chí, 13 bữa tiệc..."

Giọng nói vô cảm như đang đọc bản thảo, hắn liệt kê từng thành tích trong năm không thiếu một chi tiết.

Báo cáo xong, Tần Thịnh hơi nhíu mày: "Năm nay không có đề cử hay giải thưởng nào?"

"Khổ Sinh đã nộp đơn tham dự, chắc chắn được đề cử, kết quả sẽ có vào tháng sáu năm sau."

"Ừ." Tần Thịnh tiếp tục tưới cỏ, hỏi thêm: "Hi Mạt nói dạo này con ngủ không ngon, có chuyện gì?"

Tần Du Trì vô thức siết chặt ngón tay suýt lộ sự khác thường, may mà nét mặt và giọng nói vẫn bình thản: "Quay phim ngày đêm đảo lộn, con không muốn làm chậm tiến độ đoàn phim. Ngủ không sâu là chuyện thường."

Câu trả lời làm Tần Thịnh hài lòng, gật đầu: "Phải giữ tinh thần minh mẫn. Vào nhà đi."

"Vâng." Tần Du Trì quay người vào nhà, mỗi bước chân đều đều đặn như được đo đạc từ trước.

Sau khi tập đoàn phá sản, đây là bất động sản cuối cùng còn sót lại của gia tộc họ Tần, một biệt thự cũ ở ngoại ô xây từ thế kỷ trước.

Dù Tần Du Trì nhiều lần đề nghị chuyển nhà, Tần Thịnh vẫn khăng khăng ở lại.

Nội thất kiểu Tây đã cũ kỹ, tường da sửa chữa hai lần vẫn phảng phất mùi ẩm mốc không tan.

"Du Trì, con về rồi." Đồng Nghi Xuân mặc tạp dề bước từ bếp ra, đuôi mắt hằn vài nếp nhăn khi cười.

Tần Du Trì cúi người thay dép, xếp đôi giày da ngay ngắn vào tủ, gót giày chạm nhau hoàn hảo.

"Dì Đồng." Hắn gật đầu chào.

Đồng Nghi Xuân liếc ra cửa, thì thầm: "Trong bếp có rượu trứng ngọt con thích, vào ăn đi, dì canh chừng ba con."

"Cảm ơn dì." Nụ cười nhạt thoáng hiện, Tần Du Trì bước vào bếp.

Rượu trứng không nhiều đường, vị nhạt nhẽo như nước lã. Hắn đưa bát lên miệng, nuốt chửng món ăn như kẻ đói khát.

Một phút sau, hắn bước ra: "Con ngồi đợi Hi Mạt về rồi dùng cơm."

"Vâng, dì vất vả rồi." Tần Du Trì ngồi xuống sofa, lưng thẳng đứng như thước kẻ.

TV chiếu bộ phim đoạt giải năm ngoái của hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!