Edit: Yeekies
Đối với Lâm Thù mà nói, Tần Du Trì chẳng phải là tay nói dối cừ khôi. Bởi chỉ cần hắn buông lời gian trá, Lâm Thù liếc mắt một cái đã nhìn thấu.
Khi nói dối, ánh mắt Tần Du Trì vẫn kiên định, chỉ tiếc chân mày trái khẽ giật nhẹ, một chi tiết nhỏ này đến chính hắn cũng không nhận ra.
Dù sao, những lời ấy vốn đã vô lý, nghe qua đã biết là dối trá, chẳng cần phải phân tích vi tế đến thế.
Lâm Thù khoanh tay, nghiêng người dựa vào cửa xe, thẳng thừng chọc thủng:
"Đạo diễn đâu? Trợ lý của cậu đâu? Điện thoại ném đi, họ cũng biến mất luôn?"
Tần Du Trì im lặng, môi khẽ mấp máy như đang cố nghĩ ra lý do mới.
Lâm Thù chờ nửa phút, tưởng hắn sẽ vặn óc nghĩ cách biện bạch, nào ngờ Tần Du Trì đột nhiên thừa nhận:
"Tôi đưa điện thoại cho trợ lý, lén bỏ về sau buổi diễn, đến bãi đỗ xe đợi cậu."
Đồ ngốc.
Nói dối cũng không xong.
Lâm Thù trợn mắt: "Sao cậu biết đây là xe tôi? Nếu tôi không lái xe đến, định đứng đây chờ đến bao giờ?"
"Không phải."
Tần Du Trì chỉ đáp ngắn gọn rồi lại im bặt, mãi sau mới ấp úng: "Bạn cậu đăng ảnh xe lên mạng, bãi đỗ chỉ có một chiếc Mercedes màu be."
Có lẽ vì mùi dương cát tường trên người Tần Du Trì đã tan biến, thay vào đó là hương tuyết tùng dịu nhẹ. Hoặc cũng có thể vì khí trời thành phố S ấm áp, tâm trạng Lâm Thù bỗng dưng thoải mái lạ thường, thần kinh căng thẳng bỗng giãn ra.
Khi rời bệnh viện, trong lòng cậu còn nặng trĩu mệt mỏi, giờ đây lại như được nước ấm gột rửa, kỳ lạ mà êm dịu.
Thôi được.
Phấn chấn thì phấn chấn, chỉ là tim đập nhanh chút thôi, ít nhất còn cảm nhận được mình đang sống, còn hơn nhìn đâu cũng thấy vô vị.
Lâm Thù ngáp dài, quay lưng dựa vào cửa xe, lười nhác buông lời: "Tôi không đưa cậu về khách sạn, tự nghĩ cách đi."
Tần Du Trì trầm ngâm giây lát, lùi một bước: "Xin lỗi đã làm phiền, ngài Lâm."
Lâm Thù nhíu mày, vừa định mở cửa lên xe thì thang máy đột ngột mở ra, một nhóm thanh niên ồn ào bước ra.
"Khổ Sinh làm tôi khóc sướt mướt!"
"Đến mức không? Chỉ là bộ phim thôi mà!"
"Đừng giả vờ, tôi thấy cậu lau nước mắt đấy!"
"Diễn xuất của anh trai quá xuất sắc, hy vọng phim này được đề cử Tam Kim!"
Đám đông hướng về phía chiếc Mercedes, đi ngang qua Lâm Thù.
Cậu liếc mắt nhìn Tần Du Trì.
Đôi mắt vốn vô hồn, sâu thẳm như vực ấy bỗng dưng ánh lên vẻ van nài, làn hơi nước mỏng manh phủ lên như chú chó bị bỏ rơi đáng thương.
Dám diễn kịch với cậu?
Người này vốn lạnh lùng vô tình, giờ lại đầy tâm cơ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!