Edit: Yeekies
Thành phố S đón Giáng Sinh trong hơi thở nhạt nhòa. Thời tiết ấm áp bất thường, thiếu đi cái lạnh cắt da cùng những bông tuyết trắng xóa, khiến cho những chiếc chuông lục lạc treo trên cây cũng mất đi không khí lễ hội.
Đêm về, gió thổi mạnh. Chiếc Mercedes bật hệ thống sưởi, chầm chậm lướt đi trong dòng xe nối đuôi dài bất tận.
May mắn thay, bộ phim chỉ bắt đầu lúc 8 giờ tối, họ còn cả một khoảng thời gian dài phía trước.
Đúng như Lâm Thù dự đoán, Khổ Sinh là một bộ phim nghệ thuật có tính thực tế cao, số suất chiếu rất ít, mỗi ngày chỉ vỏn vẹn hai suất sớm và tối.
Nhưng khác với dự liệu của cậu, dù ít suất chiếu, Khổ Sinh lại có doanh thu và danh tiếng không hề tệ, gần như suất nào cũng kín chỗ. Trên mạng, người ta còn ví bộ phim như "hơi cay xé lòng".
Khi màn hình tối dần, rạp phim chìm trong tiếng nức nở. Khán giả bước ra với đôi mắt đỏ hoe, ai trang điểm thì lớp phấn loang lổ, ai không trang điểm thì mũi đỏ ửng.
Hầu hết các rạp đều bán hết vé, chỉ còn vài chỗ trống ở rạp đắt đỏ nhất trung tâm thành phố.
Một tấm vé phim vượt ngưỡng bốn con số, nhưng Lâm Thù chẳng chút bận tâm, mắt không chớp liền thanh toán. Bí Trừng thì ngượng ngùng, nhất định phải mời cậu ăn tối mới yên lòng.
Giới trẻ ăn uống thường thích chụp ảnh lưu niệm trước khi dùng bữa. Bí Trừng bày biện mâm cơm tinh tế, chụp vài kiểu rồi chỉnh sửa ánh sáng cẩn thận trước khi đăng lên mạng xã hội.
Thực đơn gồm vài món địa phương cùng mấy loại bánh bao nhân thịt heo xinh xắn.
Bí Trừng hí hửng hỏi: "Anh Lâm, chúng ta chụp chung vài tấm nhé?"
Lâm Thù mỉm cười gật đầu. Bí Trừng xoay người, đưa máy lên chụp liền mấy kiểu.
Rắc -
Tiếng chụp ảnh giả lập vang lên, suýt nữa cuốn đi suy nghĩ của Lâm Thù, kéo cậu về miền ký ức cũ.
May mà Bí Trừng nhanh chóng kết thúc buổi chụp hình, cười bảo: "Anh Lâm, em đã gửi ảnh cho anh rồi, anh up lên nhé! Bạn bè anh toàn đăng đồ hiếm có gì đâu."
Lần cuối cùng Lâm Thù đăng story còn là hồi ở đảo Sa Mai, toàn là ảnh do Tần Hi Mạt chụp.
"Ừ, em cũng đừng gọi anh là 'anh Lâm' nữa, cứ gọi tên hoặc gọi 'ca' cũng được." Lâm Thù lưu ảnh mà chẳng thèm xem lại, thẳng tay đăng lên trang cá nhân.
Vừa đăng xong, vài người đã nhanh chóng bình luận:
[Tần Hi Mạt]: Em trai dễ thương quá (hoa rơi) Bánh bao heo heo! Muốn ăn!
[Biên Tinh Lan]: Yoooo~ Còn diện vest sang chảnh nữa~
[Cao Tĩnh Ca]: Không tồi.
[Đào Tử Điềm]: Anh Lâm đẹp trai quá [heart][wink]
Giới trẻ đúng là tràn đầy sức sống.
Lâm Thù bật cười, điện thoại lại rung lên, màn hình hiện thêm một bình luận:
[Tần Du Trì]: Đồ ăn trông ngon đấy, em cũng thế.
"Em cũng thế" là ý gì?
Ý hắn là cậu ngon à?
Tần Du Trì bị điên rồi sao? Dám nói lời sàm sỡ thế này?
Lâm Thù đang nhíu mày thì bình luận đột nhiên biến mất, chắc hẳn bị chính chủ xóa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!