Chương 22: Tôi muốn hẹn hò với ai đó

Edit: Yeekies

"Chỉ là có thêm một người bạn thôi, cần gì phải vui đến thế?"

Nụ cười của Tần Du Trì rạng rỡ đến chói mắt, Lâm Thù cố không nhìn nhiều, sợ lòng mình lại dậy sóng. Cậu vội nhắm nghiền mắt lại, mắt không thấy thì tâm không loạn.

"Ngài Lâm, bây giờ cậu thấy thế nào? Tôi đi gọi bác sĩ nhé." Thấy sắc mặt Lâm Thù vẫn còn mệt mỏi, Tần Du Trì hỏi với giọng dịu dàng.

Cùng một câu nói, nhưng thay đổi thứ tự thời gian lại mang ý nghĩa khác. Đối với Lâm Thù, lời ấy nghe như một lời trách cứ, từng chữ đều nhắc nhở cậu về lỗi lầm đã qua.

"Không cần, tôi mệt. Cậu có thể im lặng một chút được không?" Lâm Thù nhíu mày, giọng khó chịu.

Bên tai đột nhiên yên lặng, rồi sau đó là tiếng thì thầm: "Xin lỗi."

Mỗi lần nghe Tần Du Trì nói "Xin lỗi", Lâm Thù lại thấy ngột ngạt đến nghẹt thở. Cậu vốn định không đáp, nhưng không nhịn được buột miệng: "Cậu có thể ngừng nói xin lỗi được không?"

"Ừ... ngại quá." Giọng Tần Du Trì có chút bối rối.

"Ngại quá" với "Xin lỗi" khác gì nhau?

Đồ ngốc.

Lâm Thù cắn nhẹ môi, quay người, úp mặt vào gối, quay lưng lại với Tần Du Trì.

"Mệt" chỉ là cái cớ. Sau một hồi nhắm mắt dưỡng thần, không những cơn buồn ngủ tan biến, Lâm Thù còn tỉnh táo hơn.

Nằm nghiêng bên phải lâu, cổ đã hơi mỏi. Cậu bực bội trở mình, nằm ngửa ra giường, buộc phải đối diện với Tần Du Trì.

"Ngài Lâm, cậu không ngủ được sao?" Tần Du Trì lại lên tiếng.

Lâm Thù khoanh tay trước ngực.

Dù nhắm mắt, cậu vẫn cảm nhận được ánh nhìn của hắn. Cuối cùng không chịu nổi, cậu mở mắt ra, giọng gắt gỏng: "Cậu nhìn chằm chằm thế này, tôi ngủ sao được?"

Tần Du Trì giật mình, vội quay đi, lắp bắp: "Ngại quá, ngài Lâm."

Vừa buông lời giận dữ, Lâm Thù đã hối hận. Nhưng đối mặt với Tần Du Trì, cậu không thể nói lời xin lỗi, càng không chịu nhún nhường chuyển đề tài.

Bầu không khí ngột ngạt.

Lâm Thù cảm thấy mình và Tần Du Trì sinh ra đã khắc khẩu.

Khi ở cạnh nhau, Tần Du Trì trở nên ấp úng, còn cậu thì dễ nổi cáu. Chỉ vài câu nói, một ánh mắt, cảm xúc của cậu đã chuyển từ bực bội sang hối hận, rồi thành bất lực, như tàu lượn siêu tốc lên xuống thất thường.

Cậu thực sự ghét Tần Du Trì chết đi được!

Lâm Thù thầm chửi rủa, quay đầu đi, chỉ để lại cho hắn cái gáy lạnh lùng.

Phòng bệnh chìm vào yên lặng.

Tiếng sóng vỗ ngoài cửa sổ len lỏi vào, xoa dịu phần nào sự bức bối.

"Ngài Lâm..."

Cốc cốc cốc!

Tần Du Trì vừa mở miệng, tiếng gõ cửa đã cắt ngang.

"Lâm Thù, là tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!