Chương 2: Định mệnh

Edit: Yeekies

"Thù Nhi, cậu nhất định phải đến đấy nhé!" Biên Tinh Lan hét lên qua điện thoại, tiếng ồn ào hỗn loạn phía sau khiến Lâm Thù nhức cả Tai.

Cậu rút điện thoại ra, đưa xa khỏi tai một chút, giọng lạnh như băng: "Tôi không đi. Thế nhé, cúp đây."

Chẳng đợi Biên Tinh Lan kịp phản ứng, Lâm Thù đã dứt khoát ngắt máy.

Hai giây sau, điện thoại lại réo lên. Lâm Thù chẳng thèm nghe, thẳng tay tắt nguồn.

Thế giới chợt yên ắng.

Nhịp tim đập nhanh bất thường, Lâm Thù đặt tay lên ngực, ngồi bệt xuống ghế làm việc như kẻ vừa thoát khỏi hiểm nguy.

Công ty giải trí "Nam Ảnh" của Biên Tinh Lan chỉ ký hợp đồng với Tần Du Trì hai năm.

Nghĩa là trong hai năm tới, chỉ cần cậu tránh xa những buổi tiệc rượu và tụ tập của Biên Tinh Lan, khả năng cao sẽ không phải chạm mặt Tần Du Trì.

Dù sao hắn cũng là người của công chúng, đâu dễ dàng xuất hiện nơi phồn hoa đô hội để rồi tình cờ gặp gỡ đại minh tinh?

Kiếp này, Tần Du Trì sẽ không biết đến sự tồn tại của cậu, sẽ không bị cậu uy hiếp, có thể tự do bên người mình thực sự yêu thích.

Cuộc đời Tần Du Trì, sẽ không còn bóng dáng Lâm Thù.

Vậy cũng tốt.

Lâm Thù thở dài, xoay ghế hướng về khung cửa kính rộng lớn phía dưới.

Văn phòng cậu nằm ở tầng cao nhất của tập đoàn Lâm Thị, xung quanh là những tòa cao ốc chọc trời. Tiết trời cuối thu se lạnh, hơi lạnh bên ngoài khiến mặt kính phủ một lớp sương mỏng.

Cậu đứng dậy, áp lòng bàn tay lên tấm kính. Cái lạnh buốt giá xuyên qua da thịt, nuốt chửng hơi ấm cơ thể.

"Lâm tổng, các quản lý vẫn đang chờ ngài trong phòng họp." Giọng nói thanh thoát vang lên từ cô trợ lý Cao Tĩnh Ca.

Đầu đau như búa bổ, Lâm Thù xoa xoa giữa chân mày: "Đuổi họ về đi, họp sau."

Cao Tĩnh Ca đứng nơi cửa phòng, bộ vest chỉn chu, giọng nói cũng sắc sảo như trang phục cô mặc:

"Ngày mai ngài sẽ đi Thụy Xuyên công tác nửa tháng. Nếu nhất quyết trì hoãn cuộc họp hôm nay, e rằng trước khi tiểu Lâm tổng tố cáo ngài với Lâm đổng, ngài sẽ không kịp thu xếp mớ hỗn độn này."

Dù sống lại một kiếp, Cao Tĩnh Ca vẫn giữ thái độ mạnh mẽ ấy, không chút nể nang cấp trên. Nhưng Lâm Thù chẳng những không tức giận, ngược lại thấy thân quen, thậm chí hơi nghẹn mũi.

"Cao tiểu thơ, đây là thái độ nói chuyện với cấp trên của cô?" Để tránh lộ sơ hở, cậu cố ý hạ giọng như quá khứ.

Cao Tĩnh Ca nở nụ cười xã giao, đối mặt với ánh mắt uy nghiêm của Lâm Thù.

Dường như chỉ cần Lâm Thù không đổi ý, cô sẽ đứng đó nhìn chằm chằm cho đến khi cậu chịu đi họp mới thôi.

Giằng co một hồi, Lâm Thù buông một tiếng thở dài, bước ra khỏi phòng: "Cô đợi xem."

"Đây là lần thứ bảy trong tháng ngài nói câu này."

"Câm miệng."

Dưới sự giám sát của Cao Tĩnh Ca, Lâm Thù ngoan ngoãn quay lại phòng họp, ngồi xuống vị trí chủ tọa.

Vị quản lý trung niên tiếp tục trình bày: "Lâm tổng, Thịnh Thích rất coi trọng lô hàng đó. Nếu bây giờ xảy ra sự cố, họ sẽ không gia hạn hợp đồng."

Lô hàng ấy toàn là chất cấm, muốn qua biên giới phải nhờ ông trời mở mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!