Chương 17: Phấn khích liên tục

Edit: Yeekies

Tần Hi Mạt sao lại ở đây?

Lâm Thù tắt máy chiếu, bật dậy khỏi giường như một cơn gió, lao xuống tầng một mở cửa. Quả nhiên, Tần Hi Mạt đang đứng ngoài cửa.

"Lâm ca...?"

Có lẽ vì mái tóc rối bù của cậu, vài lọn tóc dựng đứng trên đỉnh đầu, hoàn toàn trái ngược với hình tượng tinh anh thường ngày, khiến Tần Hi Mạt hơi ngỡ ngàng.

Bị "tiểu bối" chứng kiến mình thất thế như vậy, Lâm Thù cảm thấy ngượng ngùng, vội đưa tay lên vuốt phẳng mấy lọn tóc ngố nghếch.

"Hi Mạt, sao em lại ở đây?" Cậu nở nụ cười thân thiện, khẽ ho rồi hỏi.

Tần Hi Mạt lấy điện thoại ra, mở đoạn chat với Biên Tinh Lan.

"Em đến thăm anh trai, Biên tổng thấy em đăng khoảnh khắc bạn bè nên trêu rằng anh đã chặn anh ấy, hai ngày liền không liên lạc được. Anh ấy bảo em qua xem anh có khỏe không."

"Có khỏe không" là cách nói nhẹ nhàng của Tần Hi Mạt, còn Biên Tinh Lan thì thẳng thừng:

"Tần muội muội, em mau đi xem Thù Nhi còn sống hay chết đi!", kèm theo biểu tượng [mèo sốt ruột].

Đồ ngốc.

Nhưng may thay, Biên Tinh Lan không gọi Tần Du Trì, mà nhờ Tần Hi Mạt đến kiểm tra cậu.

Lâm Thù thở dài bất đắc dĩ, cuối cùng cũng lấy điện thoại ra, bỏ chặn Biên Tinh Lan.

Vừa được thả, hắn ta lập tức spam một loạt biểu tượng [khóc thét].

Điện thoại rung liên tục, Lâm Thù phiền toái, đành gửi một dòng đe dọa:

[Lâm Thù: Dám nhắn tin nữa, về tôi đánh chết cậu!]

Tin nhắn vừa gửi đi, Biên Tinh Lan lập tức im bặt.

"Lâm ca, anh có mệt không?" Thấy sắc mặt Lâm Thù không được tốt, dường như đang kiệt sức, Tần Hi Mạt cẩn thận hỏi.

Lâm Thù cất điện thoại, giọng điệu cố tình ôn hòa, nói dối: "Hôm qua anh chơi ở bãi biển lâu quá, ngủ hơi trễ."

"Ra vậy." Tần Hi Mạt gật đầu hiểu ra: "Vậy anh ngủ thêm chút đi, em đi trước đây, chiều tối gặp lại."

Cô vẫy tay chào Lâm Thù, quay người hướng ra vườn hoa, bước đi nhanh nhẹn.

Bóng dáng Tần Hi Mạt càng lúc càng xa, Lâm Thù bỗng thấy lòng hoang mang, vội gọi to: "Đợi đã! Em định đi đâu?!"

"Hả?" Tần Hi Mạt quay lại, ngơ ngác: "Sao vậy ạ?"

Lâm Thù bước ra cửa, nhanh chóng tiến lại gần: "Em định đi đâu? Đi tìm anh trai em? Em một mình đến đảo Samui? Có ai đi cùng em không?"

Là người chỉ gặp một lần, nhưng Lâm Thù biết mình đang vượt quá giới hạn. Giọng cậu càng lúc càng gắt, như một người lớn lo lắng thái quá, nhưng cậu không kiềm chế được.

Tần Hi Mạt có lẽ bị dọa, đứng sững vì không hiểu tại sao Lâm Thù đột nhiên lớn tiếng.

Nhận ra mình thất thố, Lâm Thù hít sâu: "Xin lỗi, anh vừa nói hơi to. Anh chỉ sợ em đi một mình không an toàn..."

Lời xin lỗi đột ngột khiến Tần Hi Mạt cũng bối rối, vội vã giải thích: "Không sao đâu ạ! Em định ra bãi biển trước, rồi bắt xe kéo đi tìm anh trai. Em đến Samui nhiều lần rồi, quen lắm, anh đừng lo."

Nhưng Lâm Thù không thể không lo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!