Edit: Yeekies
Lâm Thù đang chìm trong cơn buồn ngủ, bỗng giật mình tỉnh giấc vì tiếng ai đó cất lời hỏi thăm.
Giọng Tần Du Trì trầm khàn, vốn là lời chào lịch sự, lại vì ba chữ "Lâm tiên sinh" mà nghe như lời tán tỉnh ngọt ngào.
Ba chữ ấy đáng lẽ phải mang sự xa cách, nhưng từ miệng Tần Du Trì thốt ra, lại thêm chút thân mật, như thể họ là đôi tình nhân gắn bó từ kiếp nào.
Tiếng gọi ấy chạm vào tai, gợn sóng lan dần từ vành tai xuống tận trái tim.
Lâm Thù đưa tay che một bên tai, như muốn ngăn thanh âm của Tần Du Trì vọng vào, giữ cho lòng mình mãi bình lặng như mặt hồ thu.
Tần Du Trì sao lại ở đây?
Không cần nghĩ cũng biết, tất nhiên là do Biên Tinh Lan sắp đặt.
Lâm Thù lờ đi Tần Du Trì, quay sang hỏi Tụng Ân: "Tôi ở đâu?"
Tụng Ân không rõ mối quan hệ giữa hai người, chỉ biết Biên Tinh Lan dặn phải chăm sóc Lâm Thù chu đáo, không được sai sót.
"Mời ngài đi theo tôi." Tụng Ân liếc nhìn Tần Du Trì, ánh mắt dè chừng.
Sân bay mở điều hòa, Lâm Thù quên cởi áo hoodie, lớp vải thấm mồ hôi dính vào da, bức bối khó chịu: "Đợi chút, tôi cởi áo đã."
Tay cậu nắm vạt áo định kéo lên, Tụng Ân vội giữ lại: "Ngài Lâm, để tôi giúp ngài."
Tụng Ân cẩn trọng, đối đãi với cậu một tiểu thư yếu đuối.
Biên Tinh Lan rốt cuộc đã dặn dò gì mà khiến người ta đối xử với cậu như kẻ vô dụng thế này?
Lâm Thù nhíu mày, định từ chối, nhưng khi ánh mắt lướt qua Tần Du Trì, anh chợt dừng lại.
Tần Du Trì đang nhìn anh.
Nụ cười trên môi hắn vẫn đó, nhưng trong mắt lại lạnh như băng, thứ lạnh lẽo ấy chỉ có Lâm Thù mới hiểu.
Kiếp trước, mỗi khi Tần Du Trì bị ép tiếp đám người ph óng đãng, kể cả cậu, hắn đều nhìn bằng ánh mắt như vậy, chán ghét nhưng vì giáo dưỡng mà kìm nén, chỉ để lộ chút khinh thường.
Cứ hiểu lầm đi. Tốt nhất từ nay về sau hãy tuyệt vọng, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Lâm Thù buông vạt áo, giơ hai tay lên, hơi ngẩng cằm, bắt chước dáng vẻ kiêu ngạo của một công tử ăn chơi.
Tụng Ân cẩn thận kéo áo từng chút, sợ làm nhăn vải hay chạm vào da thịt khiến chủ nhân khó chịu.
Tiếng vải sột soạt trong đêm càng thêm rõ rệt. Chỉ là cởi áo thôi mà mất gần một phút. Áo hoodie được bỏ đi, hơi nóng trên người Lâm Thù tan biến, cậu thoải mái hơn nhiều, định xắn tay áo thun lên.
"Ngài Lâm, để tôi giúp." Tụng Ân lại ngăn lại.
Lâm Thù biết Tần Du Trì đang nhìn mình, ánh mắt hắn như mũi kim băng giá, khiến mồ hôi nóng trên người anh cũng nguội lạnh.
Cứ nghĩ tôi là một kẻ đào hoa đi. Như vậy càng tốt.
Ngực đau nhói, Lâm Thù cắn môi, khóe miệng nhếch lên: "Cảm ơn."
Tụng Ân cúi xuống, nhẹ nhàng cuộn ống tay áo lên, lộ ra cổ tay trắng muốt, thon thả như có thể bóp vỡ chỉ bằng một tay.
Cảnh tượng ấy chói mắt đến khó chịu.
Tần Du Trì đứng gần đó, nhưng lại cảm thấy mình như kẻ ngoài cuộc, ngọn lửa ghen tuông bùng cháy trong lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!