Edit: Yeekies
Bị Cao Tĩnh Ca lôi ra khỏi nhà để cắt tóc, Lâm Thù thừa nhận mình đã hối hận.
Lâu rồi không bước chân ra ngoài, cậu chán ghét cơn gió đông lạnh lẽo bên ngoài cửa sổ, chán ghét những dòng xe dài bất tận trên đường cao tốc, thậm chí chán cả khói bụi lặng lẽ len lỏi vào khe cửa kính. Nhìn đâu cũng thấy phiền toái.
Chiến thắng trong cuộc khẩu chiến tối qua chỉ là nhất thời phấn khích. Đến khi tỉnh táo vào sáng hôm sau, Lâm Thù lại thấy mình mệt mỏi, uể oải, chẳng buồn nhấc chân ra khỏi nhà.
Cậu từng nghĩ đến việc hủy bỏ chuyến đi, định nói với Cao Tĩnh Ca rằng mình đã đổi ý, định xin ở nhà và nhờ cô ấy chỉnh sửa vài tấm ảnh du lịch giả để gửi cho Lâm Cảng.
Nhưng Cao Tĩnh Ca lại hào hứng với việc cậu đồng ý ra ngoài giải khuây, thậm chí còn nhiệt tình hơn cả chính cậu, chuẩn bị đủ thứ đồ dùng cần thiết cho chuyến đi.
Vì thế, Lâm Thù không thể mở lời từ chối, phá tan niềm vui của cô.
Ở nhà lâu ngày, tóc cậu đã dài đến chấm vai, phủ kín sau gáy.
Lâm Thù vốn định xuất phát vào buổi tối, nhưng Cao Tĩnh Ca ngại mái tóc cậu quá dài, liền kéo cậu từ ghế sofa lên, dẫn thẳng ra xe đưa đến tiệm cắt tóc gần sân bay trước.
"Sao cô không gọi thợ đến nhà cắt cho tôi?" Lâm Thù nhìn dòng xe nối đuôi nhau bên ngoài cửa kính, giọng điệu bực bội.
Cao Tĩnh Ca bĩu môi: "Cậu là minh tinh gì mà đòi người ta đến tận nhà phục vụ?"
Lâm Thù khoanh tay, thu mình vào ghế phụ.
Xe từ từ tiến lên, Cao Tĩnh Ca nhấn ga rồi lại phanh, chiếc xe giật cục từng đoạn, dừng rồi lại đi, càng khiến Lâm Thù thêm bực bội.
"Cô không thể lái ổn định hơn được sao?" Cậu càu nhàu.
Cao Tĩnh Ca liếc nhìn cậu, sau một lúc quan sát, hỏi bằng giọng lạnh lùng: "Nóng nảy thế, chẳng lẽ cậu không muốn đi du lịch?"
Bị đánh trúng tâm lý, Lâm Thù ngượng ngùng ho nhẹ, phủ nhận: "Đêm qua tôi ngủ muộn nên trong người khó chịu, chẳng liên quan gì đến chuyến đi."
"Tốt nhất là vậy." Cao Tĩnh Ca hừ lạnh.
Chiếc xe thể thao từ từ lăn bánh, hai tiếng sau mới tới sân bay.
Lâm Thù không mang hành lý, tay không lên đường, đồ đạc đã được gửi sẵn đến khách sạn.
Sau khi cắt tóc, cậu trông gọn gàng hơn, mặc áo hoodie và quần jeans, giống hệt một sinh viên.
"Đến đảo Samui nhớ cởi áo hoodie ra, kẻo bị cảm nắng đấy."
"Nhớ kỹ số đường dây nóng chưa? Báo nguy gọi 1155, cấp cứu gọi 1669."
"Nếu lỡ làm mất điện thoại mà bị lạc, hãy dùng đồng hồ gọi cho tôi. Nó có định vị, cứ đứng yên đợi, tôi sẽ cho người đến đón."
Cao Tĩnh Ca nói không ngừng, Lâm Thù nghe mà muốn điếc tai: "Tôi là người trưởng thành, không phải đứa trẻ không biết tự lo cho bản thân. Chỉ là đi du lịch thôi mà, cô cần phải căng thẳng thế không?"
Nghe vậy, Cao Tĩnh Ca cũng nhận ra mình hơi quá, có chút ngượng.
Lâm Thù thở dài, nói nhạt: "Tôi vào làm thủ tục đây, cô về đi, đừng lo cho tôi."
Bị lôi ra khỏi nhà từ sáng sớm, Lâm Thù mệt mỏi vô cùng, gượng gạo chào tạm biệt Cao Tĩnh Ca. Khi cô ấy khuất sau tầm mắt ở phòng chờ, cậu lập tức buông lỏng người, toàn thân rã rời.
Còn nửa tiếng nữa mới lên máy bay, Lâm Thù ngồi trong phòng chờ thương gia, ngửa đầu dựa vào ghế sofa, mắt đờ đẫn nhìn lên đèn trần.
"Tôi đã nói Tần Du Trì thích cậu mà, cậu đừng tự ti quá, Tiểu Liễm."
"Đừng nói bậy, anh Du Trì chỉ coi tôi như em trai thôi..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!