Chương 14: Mảnh vỡ kí ức

Edit: Yeekies

"Cậu thật là kẻ may mắn."

Biên Tinh Lan trầm giọng qua điện thoại, giọng đầy kinh ngạc: "Thù Nhi vốn chẳng bao giờ chịu rời khỏi nhà, thế mà lại đồng ý bay tận đây, đúng là chuyện lạ."

Khóe miệng Tần Du Trì nhẹ nhàng cong lên: "Cảm ơn Biên tổng."

"Thôi đi, đừng có khách sáo, nghe mà nhàm tai."

Biên Tinh Lan phẩy tay, giọng chuyển sang tò mò: "Cậu định làm gì sau khi đóng máy? Rủ Thù Nhi đi hẹn hò chăng?"

"Tôi định mời ngài Lâm đi dạo biển, không biết cậu ấy có đồng ý không." Tần Du Trì trả lời.

Biên Tinh Lan cười khẽ: "Lòng dạ Tư Mã Chiêu của cậu hiện rõ cả ra mặt rồi, còn giả bộ lịch sự gọi 'ngài Lâm', giả tạo quá."

"Cậu ấy có vẻ... không thích tôi gọi thẳng tên." Tần Du Trì giải thích.

"Vậy thì lén gọi, đồ ngốc!"

Biên Tinh Lan trợn mắt, giọng đanh lại: "Nắm bắt cơ hội đi, nhưng đừng để lỡ việc quay phim."

"Được, tôi biết rồi."

Cúp điện thoại, Tần Du Trì đứng dậy khỏi giường, bước tới cửa sổ kéo rèm.

Cảnh sắc đảo Cát Mị tựa tranh vẽ, biển xanh thẳm lấp lánh dưới nắng, làn sóng vỗ nhẹ vào bờ cát trắng. Mùa du lịch chưa tới, khách thưa thớt nên đoàn phim mới chọn nơi này để ghi hình.

Ý định mời Lâm Thù ra biển của hắn không phải không có lý do.

Tần Du Trì có một cảm giác kỳ lạ. Trong giấc mơ, Lâm Thù thích dạo biển, thích đi chân trần trên cát, không thích hắn đi sau lưng. Nếu hắn cố ý làm vậy, Lâm Thù sẽ nhíu mày, nắm tay kéo hắn đi.

Bàn tay ấy trong mộng mịn màng mà chân thật đến lạ, ấm nóng vì khí biển ẩm ướt. Làn da mỏng manh như cánh ve, khiến hắn chẳng dám siết chặt, sợ để lại vết hồng. Hắn không muốn phá hỏng bất cứ nét đẹp nào trên người Lâm Thù, chỉ dám nắm thật nhẹ.

Bốn bức vắng lặng, cả hòn đảo như chỉ còn lại hai người.

Họ bước chậm dưới ánh hoàng hôn, nắng chiều dát vàng lên vai Lâm Thù, rực rỡ như tranh. Hắn liếc mắt nhìn trộm, thấy đôi môi hồng phơn phớt của Lâm Thù, tim đập nhanh hơn, tiếng thình thịch vang lên bên Tai như trống trận.

"Tôi đưa cậu ra đảo nghỉ dưỡng, cậu lại chẳng vui vẻ gì, thật chán." Lâm Thù càu nhàu.

Tần Du Trì biết rõ trong mơ hắn không hề miễn cưỡng, ngược lại còn háo hức khôn tả. Nhưng hắn chẳng phản bác, im lặng như kẻ ngốc.

"Im thin thít thế? Tôi sẽ đuổi việc thằng tiểu trúc mã của cậu đấy!" Không được đáp lại, Lâm Thù giận dữ dọa nạt.

Tiểu trúc mã? Là ai?

Tần Du Trì suy đoán, liên hệ tới câu "hội âm nhạc" phía sau, mới hiểu ra Lâm Thù đang nhắc tới Đào Liễm.

Những giấc mơ về Lâm Thù xuất hiện ngày càng nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên một nhân vật khác được nhắc tới.

Mơ thấy Lâm Thù đã là chuyện kỳ lạ, nhưng những sự kiện trong mộng lại logic đến đáng sợ, không hỗn loạn như giấc mơ thông thường.

Người ta thường mơ thấy cảnh tượng rời rạc, nhưng giấc mơ của hắn rõ ràng như một đoạn ký ức chân thật.

Ký ức bị lãng quên? Kiếp trước? Hay thế giới song song?

Dù là gì, Tần Du Trì cũng chẳng bận tâm. Hắn chỉ có một suy nghĩ: Lâm Thù phải thuộc về hắn.

Trong tiềm thức, hắn luôn cảm thấy Lâm Thù vốn dĩ đã là của mình, không thể chịu nổi việc cậu gần gũi với ai khác, kể cả Đào Liễm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!