Chương 13: Tỉnh ngộ

Edit: Yeekies

Tin tức Lâm Thù bán tháo cổ phần lan truyền như gió, chấn động khắp thị trường chứng khoán và giới doanh nhân.

Dư luận xôn xao. Từ những nhà đầu tư nhỏ lẻ đến các đại gia tài chính, ai nấy đều bàn tán về việc Lâm Thù và Lâm Cảng đã công khai đối đầu, cha con trở mặt thành thù, cậu quyết đoán chia nhánh tài sản.

[ Chủ tịch đương nhiệm đột ngột giảm sở hữu cổ phần, liệu có ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của Lâm thị? ]

[ Giá cổ phiếu Lâm thị lao dốc năm phiên liên tiếp, thị giá bốc hơi hơn chục tỷ! ]

[ Khủng hoảng tài chính! Lâm thị đứng trước bờ vực sụp đổ! ]

Đêm khuya, phòng họp tầng cao của tập đoàn vẫn sáng đèn. Bên trong, những gương mặt căng thẳng tranh cãi kịch liệt, lời qua tiếng lại như dao găm.

Nếu chỉ vì giá cổ phiếu sụt giảm, hội đồng quản trị đã không đến mức hỗn loạn. Thứ khiến họ mất bình tĩnh, chính là vụ bê bối hóa chất độc hại của Thịnh Thích bị phanh phui.

Người phụ trách dự án vừa bị bắt hôm qua, Lâm Kỳ Tâm chưa kịp dùng quan hệ cứu vãn thì Trần Kỳ, kẻ đứng sau hậu trường đã bị hải quan triệu tập.

Nếu sự việc vỡ lở, Lâm Kỳ Tâm sẽ bị điều tra, và toàn bộ tập đoàn sẽ chìm theo.

"Tổng giám đốc Lâm đã cảnh báo từ đầu, tại sao mọi người vẫn cố đâm đầu vào?"

"Đúng vậy! Nếu nghe lời cậu ấy, đâu đến nỗi này!"

Lâm Kỳ Tâm ngồi ghế chủ tịch, vị trí vốn thuộc về Lâm Thù mặt biến sắc, tay nắm chặt đến bầm tím. Đám cổ đông này, chính họ từng thúc giục hắn dùng thủ đoạn cứu dự án, giờ đây lại đổ hết trách nhiệm lên đầu hắn.

Một lũ gió chiều nào theo chiều ấy!

Lâm Kỳ Tâm nén giận, gượng cười: "Các vị, chúng ta nên tập trung giải quyết khủng hoảng trước mắt. Mọi bất đồng, xin hãy để sau."

"Sau? Công ty sắp phá sản rồi, bàn cái gì nữa!" Có người lầm bầm.

"Nếu Tổng giám đốc Lâm còn ở đây, ai dám ăn nói hỗn xược thế?" Kẻ khác phụ họa.

Lâm Thù. Lại là Lâm Thù.

Cả đời Lâm Kỳ Tâm bị đem so sánh với cậu, giờ nghe những lời này, hắn căm tức đến nghiến răng: "Lâm Thù bán cổ phần cho người ngoài, kéo cả thị trường xuống vực. Các vị mến mộ anh ta thế, sao không đi theo anh ấy luôn đi?"

Phòng họp chợt yên ắng. Rồi như bom nổ, những lời công kích dữ dội hơn vang lên:

"Gọi mày một tiếng 'tiểu Lâm tổng', mày tưởng mày thật sao? Đồ vô dụng!"

"Mày là thứ gì? Mèo mun cũng đòi giả hổ!"

Một người đứng dậy bỏ về, những kẻ khác lần lượt theo sau. Kẻ đi trước còn quay lại liếc Lâm Kỳ Tâm với ánh mắt khinh bỉ, như nhìn phân bò dính trên hoa hồng.

Những người ra đi đầu là lão làng thời Lâm Cảng, nắm giữ cổ phần gốc quý giá. Số còn lại đều do Lâm Thù đề bạt, giờ ngửi thấy mùi tanh tưởi, vội vàng bán tháo cổ phiếu để tự cứu.

Chỉ trong chốc lát, phòng họp rộng lớn chỉ còn Lâm Kỳ Tâm và vài kẻ non nớt không dám đi.

Không khí ngột ngạt.

Lâm Kỳ Tâm choáng váng, không ngờ một câu nói thật lại khiến đám người kia phản ứng dữ dội thế. Điện thoại chợt rung, là Lâm Cảng gọi đến.

Hắn hắng giọng, bấm nghe với giọng ủy khuất: "Ba..."

"Mày bị điên à?"

Lâm Cảng quát thẳng vào mặt: "Đuổi hết họ đi, để họ bán nốt cổ phần thì mày uống gió Tây Bắc à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!