Chương 12: Che giấu

Edit: Yeekies

Khi Cao Tĩnh Ca đến biệt thự nửa sườn núi Hồ Quang, cô mang theo hai hộp canh nóng, tay ôm mười mấy hộp cơm được đóng gói cẩn thận.

Trong túi không chỉ có tài liệu giao dịch cổ phiếu, còn có "nhiệm vụ đặc biệt" Biên Tinh Lan giao cho cô.

Từ ngày Lâm Thù từ chức, cậu như một cái xác không hồn, suốt ngày ru rú trong nhà. Trước đây khi Đào Tử Điềm còn nằm viện, cậu thỉnh thoảng ra ngoài, nhưng từ khi cậu ta xuất viện, cậu lại chẳng buồn bước chân ra khỏi cửa.

Những âm mưu quỷ kế Biên Tinh Lan đưa ra trước đây, Cao Tĩnh Ca tuy miệng đồng ý nhưng thực tế chỉ coi như gió thoảng ngoài Tai. Nhưng lần này, khi Biên Tinh Lan nói Lâm Thù tâm trạng không ổn, muốn cô đến khuyên cậu ra ngoài giải khuây, cô bất đắc dĩ phải đồng ý, hiếm hoi đứng cùng chiến tuyến với hắn ta.

Sợ Lâm Thù còn ngủ, Cao Tĩnh Ca nhập mật mã cửa, nhẹ nhàng bước vào. Cánh cửa vừa mở, một khúc violin chói tai vang lên từ phòng trong, khiến cô giật mình.

Sao lại có tiếng violin trong phòng?

Cao Tĩnh Ca đặt cơm lên giá, nhón chân, lặng lẽ tiến vào. Khói trắng lượn lờ trong phòng, không khí ngột ngạt mùi thuốc lá ngọt ngào, khiến cô muốn ho sặc. Che miệng, cô nép sau bình hoa, nheo mắt quan sát phòng khách.

Lâm Thù ngồi thẳng trên sofa, ngước nhìn màn hình chiếu phim. Tóc cậu dài chấm cổ, xõa loạn xạ, thậm chí có một lọn tóc dựng đứng ở xoáy.

Cao Tĩnh Ca ngẩng mặt lên, đồng tử co rụt khi nhìn thấy người trên màn hình.

Tần Du Trì?

Lâm Thù đang xem phim của Tần Du Trì?! Không phải cậu luôn thờ ơ với những bó hoa Tần Du Trì gửi tới, mặc kệ chúng héo úa sao?

Cô lén quan sát, cố thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là trùng hợp, có lẽ cậu chỉ muốn xem phim, chứ không phải để ngắm Tần Du Trì.

Nhưng cảnh tượng tiếp theo càng kinh hãi hơn. Trong phim, Tần Du Trì ném con dao đang xoay trên tay, cảnh phim chuyển sang phân đoạn khác.

Lâm Thù như bực bội vì cảnh quay thay đổi, cáu kỉnh "tsk" một tiếng, kéo thanh tiến độ trở lại đoạn Tần Du Trì xuất hiện một mình.

Nếu chỉ một lần, Cao Tĩnh Ca còn có thể tự nhủ rằng cậu chỉ muốn xem lại phân cảnh đó. Nhưng cậu kéo đi kéo lại nhiều lần, chỉ dừng lại khi xem đủ, rồi mới chuyển sang cảnh Tần Du Trì xuất hiện tiếp theo, rõ ràng đã thuộc lòng bộ phim.

Lâm Thù... có hứng thú với Tần Du Trì?!

Cô cảm thấy vô lý, mất hai phút mới tiếp nhận được sự thật này. Hít sâu bình tĩnh, Cao Tĩnh Ca lặng lẽ quay ra cửa, mở rồi đóng sầm lại, tạo ra tiếng động lớn.

Tiếng violin đột ngột tắt, thay bằng giọng Lâm Thù cảnh giác: "Ai?"

"Là tôi"

Cao Tĩnh Ca giả vờ vừa bước vào: "Cậu đang làm gì thế?"

Màn hình đã tắt, chỉ còn một màu trắng xóa.

Lâm Thù quay đầu, mắt hơi đỏ: "Không làm gì, định đi ngủ."

"Tôi mang cơm cho cậu, toàn món cậu thích, ăn nhân lúc nó nóng đi."

Cao Tĩnh Ca bước vào phòng khách, giọng điềm nhiên không để lộ sơ hở.

Thấy là cô, Lâm Thù ngả người xuống sofa, hỏi: "Sao cô lại tới?"

"Tôi còn không tới, sợ cậu sẽ chết đói trong nhà."

Cao Tĩnh Ca mở hộp canh đặt lên bàn. Hơn một tháng ở Hồ Quang, Lâm Thù sống nhờ rượu và bánh quy dự trữ.

Cậu bĩu môi: "Tôi biết gọi cơm hộp, tôi cũng không phải đồ cổ thế kỷ trước đâu, đâu cần người hầu hạ."

"Chuyện cổ phiếu, tôi đã thương lượng xong, cậu ký vào đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!