Chương 11: Lòng thương xót

Edit: Yeekies

Số lần Lâm Thù và Tần Hi Mạt gặp nhau có thể đếm trên đầu ngón tay, chưa đầy năm lần.

Trong ký ức của cậu, mỗi lần thấy cô đều là một bức tranh tràn đầy sức sống. Nhưng lần cuối cùng, Tần Hi Mạt nằm trên giường bệnh viện, tấm vải trắng phủ lên thân hình gầy guộc, đầu ngón tay đã lạnh giá.

Cô bé ra đi trong một đêm đông lạnh lẽo, vì một vụ bắt cóc bất ngờ. Kẻ xấu nhắm vào một học sinh khác của giáo viên cô, nhưng cô lại là người gánh chịu hậu quả.

Góc camera hành trình ghi lại cái chết của cô. Vì bịt đầu mối, bọn lưu manh ác độc vây quanh Tần Hi Mạt, siết chặt cổ họng cô đến khi cô ngừng giãy giụa, đôi tay buông thõng bên giường.

Ngày đó là sinh nhật Tần Hi Mạt. Lẽ ra Tần Du Trì phải lái xe đến trường đón cô, nhưng Lâm Thù chẳng nhớ sinh nhật ai ngoài Tần Du Trì.

Hôm đó cậu lên cơn sốt, nên đã ép Tần Du Trì ở lại, chỉ khi cậu chìm vào giấc ngủ, hắn mới được phép rời đi.

Đến giờ Lâm Thù vẫn nhớ ánh mắt Tần Du Trì khi nhận tin dữ. Hắn ngồi bên giường, lưng quay về phía cậu, thân hình khô cứng như cành cây chết khô.

Cậu ngáp dài hỏi: "Sao thế?", nhưng Tần Du Trì không đáp, chỉ chậm rãi quay đầu lại, như một cỗ máy hoen rỉ.

Đôi mắt hắn tối đen, không một tia sáng.

Ánh nhìn ấy chất chứa hận thù nồng đậm, không phải nhìn một con người, mà như nhìn con cá giãy giụa trên thớt, muốn xẻ thịt cậu thành nghìn mảnh.

___

"Lâm ca, nếu anh không muốn cô ấy vào, em có thể bảo cô ấy về trước."

Giọng Đào Tử Điềm kéo Lâm Thù về thực tại. Ngoài cửa vẫn ồn ào, tiếng Tần Hi Mạt ríu rít như chim hót lúc bình minh.

Lâm Thù nắm chặt ống tay áo, cố giữ bình tĩnh: "Không sao, cho cô ấy vào đi."

"Cảm ơn Lâm ca!"

Đào Tử Điềm thở phào, chạy ra mở cửa.

"Tần... Hi Mạt!"

Cậu níu tay cô kéo vào phòng, giọng thân thiết đến giả tạo.

Sáng nay, Biên Tinh Lan gọi điện hỏi giờ Lâm Thù đến viện. Đào Tử Điềm tưởng hắn muốn gặp cậu bàn chuyện, nên vô tư tiết lộ.

Ai ngờ Biên Tinh Lan buông một câu: "Em gái Tần Du Trì muốn gặp Thù Nhi, cứ nói là bạn của em. Ngoan, mai anh đến đón, cố gắng thể hiện nhé!" rồi cúp máy.

Đào Tử Điềm không dám từ chối, nhưng cũng không muốn lừa Lâm Thù, nên cứ bồn chồn lo lắng.

"Quả Đào, cậu sao thế?!"

Giọng Tần Hi Mạt còn ríu rít hơn. Đào Tử Điềm liếc nhìn Lâm Thù, sợ cậu phát hiện sự lừa dối. Nhưng gương mặt cậu vẫn lạnh như tiền, không lộ cảm xúc: "Chào Tần tiểu thư."

Tần Hi Mạt quay lại, ngạc nhiên: "Anh là...?"

"Tôi là bạn của Quả Đào, Lâm Thù."

"Ngài Lâm." Cô mỉm cười gật đầu.

Tần Hi Mạt chỉ giống Tần Du Trì ba phần, đường nét mềm mại hơn, tính cách cũng hoạt bát hơn, tràn đầy sức sống.

Sự sống động ấy ùa vào mặt Lâm Thù, tương phản với hình ảnh cô nằm lạnh lẽo trên giường bệnh, như một nhát búa vô hình đập vào ngực cậu.

Cậu đáng được tái sinh. Tội lỗi của cậu quá sâu nặng, xứng đáng phải sống lại để nếm trải hối hận, học cách chuộc lỗi, trả lại những gì đã cướp đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!