Chương 10: Kích động

Edit: Yeekies

Hứng thú ư?

Tần Du Trì lại nói rằng hắn có hứng thú với cậu?

Lâm Thù nghe thấy mà muốn bật cười, cảm giác như nghe một trò đùa vô vị.

Hôm nay, cậu mới gặp Tần Du Trì đúng hai lần, lần nào mở miệng cũng là từ chối và châm chọc. Vậy mà Tần Du Trì dám nói "chỉ là có hứng thú với cậu"?

Cơn buồn cười thoáng qua, Lâm Thù chợt thấy lòng trống rỗng. Nếu Tần Du Trì dễ dàng để lộ hứng thú như vậy, vậy những gì cậu làm kiếp trước chẳng phải đều vô nghĩa sao?

Tần Du Trì bước gần hơn, hương thơm ngọt ngào từ ống Tay áo lan tỏa, pha lẫn mùi gia vị nồng nặc khiến người Ta buồn nôn.

Lâm Thù đưa Tay che mũi, giọng lạnh lùng: "Tránh xa tôi ra. Trên người anh có mùi kinh tởm."

Lời nói không phải để chọc tức, mà bởi cậu thực sự muốn nôn.

Tần Du Trì có thể phân biệt khi nào Lâm Thù giả vờ, khi nào là thật. Ánh mắt chán ghét lúc này của Lâm Thù chân thật đến mức không thể nghi ngờ.

Hắn buông tay, lùi lại một bước, giọng khàn đặc: "Xin lỗi..."

Nhân lúc hắn sững sờ, Lâm Thù lướt qua, bước nhanh vào thang máy, không ngoảnh lại.

Trên người Lâm Thù có một thứ hương vị đặc biệt, tựa như tuyết phủ trên tùng, thoang thoảng mùi gỗ lạnh. Hương ấy thấm vào hơi thở, khiến Tần Du Trì hoảng hốt.

Đêm qua, Lâm Thù lại vào giấc mộng của hắn.

Trong mơ, Lâm Thù ngồi trên đùi hắn, môi đỏ mấp máy, cúi đầu đưa miếng bánh ngọt đến miệng hắn.

Hắn quay mặt đi, từ chối.

Lâm Thù trừng mắt, giận dỗi như một tiểu thiếu gia bị trêu tức: "Không mang bánh về nhà cho tôi thì thôi, anh còn dám từ chối bánh tôi đút?!"

Trong mơ, ngực hắn rung động, xen lẫn chút hân hoan khó hiểu. Dường như sự giận dỗi của Lâm Thù không khiến hắn khó chịu, mà giống một trò nũng nịu khiến lòng người ngứa ngáy.

Tỉnh dậy, ý nghĩ đầu tiên của hắn là phải mua ngay món bánh ngọt ấy, tự tay đưa cho Lâm Thù.

Hắn muốn gặp Lâm Thù.

Muốn ôm Lâm Thù.

Muốn nhìn Lâm Thù cắn một miếng bánh phô mai, rồi dùng nụ hôn đưa phần còn lại vào miệng hắn.

Muốn dùng ngón tay nghịch vành tai Lâm Thù, đến khi nó ửng hồng.

Những ý nghĩ ấy như đốm lửa nhỏ bùng cháy, càng dập càng bùng lên dữ dội.

Tần Du Trì mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, thậm chí quay phim cũng liên tục sai sót. Đạo diễn thấy trạng thái hắn không ổn, sợ xảy ra chuyện, nên cho hắn nghỉ hai ngày.

Thường ngày, hắn không bao giờ xin nghỉ, cũng không nhận công việc khác khi đang quay phim. Nhưng lần này, hắn phá lệ.

Nhận lệnh nghỉ, hắn giả vờ về khách sạn, rồi lén đáp chuyến bay đêm trở về thành phố B. Xuống máy bay, hắn thẳng tiến đến cửa hàng bánh ngọt.

Trời còn chưa sáng hẳn, cửa hàng vừa mở, những chiếc bánh mới được đặt vào khuôn.

Tần Du Trì đứng đợi bên ngoài, nhìn ánh trăng mờ dần, tim đập thình thịch. Cảm xúc này thật ngớ ngẩn, như một giấc mơ mộng mị kéo dài.

Nhưng hắn chấp nhận, như kẻ say tình làm trò điên rồ, ngọt ngào và ngu ngốc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!