Trong không gian ảo, Kang Woojin vuốt cằm khi nhìn vào hình vuông trắng của "Hòn đảo mất tích".
"Xếp hạng D thì thôi cũng được đi... Nhưng tại sao độ hoàn thiện lại thấp thế này?"
Từ trước đến giờ, chỉ có một lý do duy nhất khiến độ hoàn thiện thấp.
"Cái kịch bản rời đó."
Hồi mới tiếp xúc với không gian ảo, anh từng thấy một bản kịch bản rời chỉ có vài trang. Vì đó là một phần được cắt từ kịch bản gốc nên thiếu hoàn chỉnh cũng là chuyện bình thường. Nhưng kịch bản của đạo diễn Kwon Gitaek thì ngược lại. Woojin không khỏi thấy khó hiểu.
"Gì đây, viết dở rồi bỏ ngang à? Sss... Không đúng."
Woojin lẩm bẩm một mình rồi lắc đầu. Một bộ phim không thể tiến hành tuyển chọn diễn viên khi kịch bản còn dang dở. Dù không có kiến thức về ngành giải trí, anh cũng đã tìm hiểu qua.
"Tuyển diễn viên là một phần của tiền sản xuất... đâu đó ở giữa giai đoạn đó thì phải?"
Thực tế, diễn viên thường đọc kịch bản hoàn chỉnh trước khi quyết định tham gia. Đôi khi có trường hợp tuyển qua mối quan hệ, nhưng khá hiếm. Dù thân thiết đến đâu, ngành này vẫn là thương trường khắc nghiệt.
Chưa kể…
"Đạo diễn đó bảo là đã gửi kịch bản cho một số diễn viên khác rồi mà?"
Theo lời đạo diễn Kwon Gitaek, kịch bản đã được chuyển đến một số diễn viên. Điều đó có nghĩa là "Hòn đảo mất tích" phải được xem là hoàn chỉnh. Nhưng không gian ảo lại đánh giá độ hoàn thiện thấp, xếp hạng cũng tệ.
"Cảm giác giống như đang trong giai đoạn tìm diễn viên... Chắc tôi cũng chỉ nhận được một vai nhỏ vì tôi là diễn viên vô danh. Chắc do diễn xuất của tôi ổn nên họ mới cho cơ hội. Nhưng dù là đạo diễn cỡ nào đi nữa thì chuyện này cũng hơi lạ."
Woojin đắn đo. Một đạo diễn lớn như Kwon Gitaek lại đích thân tìm đến một diễn viên vô danh để mời đóng phim. Sự thành tâm đó khiến anh có chút cảm động.
Nhưng hạng thấp mà độ hoàn thiện cũng kém thì... hơi lấn cấn.
Ngay cả kịch bản của đạo diễn Woo Hyungu cũng được xếp hạng F, nhưng ít nhất độ hoàn thiện vẫn cao. Lúc này, Woojin đang nghiêng nhiều về hướng từ chối. Nhưng mà thôi, chuyện đó tính sau.
Soạt.
Sau khi suy nghĩ, Woojin lại ngước lên nhìn vào hình vuông trắng.
[3/ Kịch bản – Hòn đảo mất tích, Hạng D]
Tiêu đề "Hòn đảo mất tích". Dù không phải người hay xem phim, Woojin cũng thấy nội dung này chắc chắn không đơn giản. Nhìn qua thì có vẻ là thriller hoặc hành động. Anh lập tức chọn vào hình vuông trắng để xem danh sách vai diễn có thể đọc thử.
"Trung úy, trung sĩ, thượng sĩ..."
Mấy từ ngữ này toát lên mùi quân đội. Vậy đây là phim chiến tranh sao? Không chắc lắm. Không phải cứ có quân nhân là sẽ là phim chiến tranh. Nhưng có một điều chắc chắn.
"Kiểu gì cũng có súng, có bắn nhau này nọ, đúng không?"
Cảm giác là, nếu nặng thì sẽ có những pha đấu súng căng thẳng, nếu nhẹ thì cũng sẽ có cảnh đánh đấm liên tục. Nếu đọc kịch bản này, anh chắc chắn sẽ bị quăng thẳng vào trung tâm những cuộc chiến đó. Nghĩ đến đây, Woojin hơi e ngại.
Cũng đúng thôi?
Súng thì anh đã thấy nhiều khi còn trong quân đội, nên không lạ. Nhưng chiến tranh hay mấy trận đánh đẫm máu thì lại là chuyện khác. Tập huấn thì không nói làm gì.
"Đúng là đủ thứ chuyện để thử qua nhỉ... Mà thôi, tôi không đóng thì cũng chẳng ảnh hưởng gì."
Dù sau này nhận bất kỳ kịch bản hay vai diễn nào, Woojin cũng đã chuẩn bị tinh thần. Nhưng rồi đột nhiên…
"Mà nghĩ lại, kiểu như bom hạt nhân rơi hay thảm họa gì đó thì hơi quá nhỉ?"
Woojin đang mải suy nghĩ linh tinh, gãi đầu một cái rồi quyết định thoát khỏi không gian ảo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!