Một phim trường rộng lớn với thiết kế dạng kho hàng. So với lúc quay Văn phòng thám tử tư, nơi này đúng là một trời một vực. Woojin không khỏi kinh ngạc. Trong không gian kho khổng lồ kia, rốt cuộc họ đang chuẩn bị thứ gì vậy?
Hóa ra phim truyền hình cũng có thể quay ở những nơi như kho hàng logistic lớn thế này à…
Số lượng nhân viên cũng đông khủng khiếp.
Nhóm ánh sáng chạy vội với các thiết bị trên tay, đội quay phim cẩn thận di chuyển camera, nhóm đạo diễn túc trực khắp hiện trường với bản phân cảnh trong tay, còn đội đạo cụ thì bận rộn vận chuyển đồ từ một chiếc minibus.
Tổng cộng có vẻ hơn 60 người. Nếu tính thêm diễn viên và quản lý của họ, con số chắc chắn vượt quá 100.
Tất cả những người này sẽ theo dõi diễn xuất của mình sao?
So với buổi đọc kịch bản, bầu không khí của ê
-kíp bây giờ hoàn toàn khác.
Lần đó dù có cả trăm người tham gia, ai cũng ngồi yên, không có một chút chuyển động nào. Nhưng ở đây lại chẳng khác gì một chiến trường ác liệt. Mà hôm nay lại là ngày quay đầu tiên, ai mà không căng thẳng cho được?
Vì vậy, Kang Woojin…
"Trời ạ... Cảm giác áp lực ghê."
Mạch máu trên cơ thể đập mạnh theo nhịp tim. Đây không hẳn là căng thẳng, mà đúng hơn là cảm giác gấp gáp. Trong bầu không khí trang nghiêm này, trước hàng trăm ánh mắt dõi theo, cậu phải thể hiện diễn xuất của mình.
Với một người bình thường như Woojin, tim đập nhanh hơn cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng…
"Hít sâu nào... Chỉ cần tưởng tượng tất cả bọn họ là chó mèo thôi. Thế là xong."
Woojin đã làm nóng người từ Văn phòng thám tử tư. Vì vậy, cậu cố gắng dập tắt tiếng tim đập dữ dội.
Lúc đó—
Sột soạt.
Hai người xuất hiện bên cạnh Woojin đang quan sát phim trường. Đó là Jang Suhwan, trợ lý riêng của cậu, và Han Yejung, stylist của cậu. Han Yejung, với mái tóc bob pha chút xanh, lén nhìn Woojin bằng ánh mắt khó hiểu.
"Sao anh ta trông bình thản thế nhỉ? Không căng thẳng chút nào à? Lạ thật đấy."
Ngay lúc đó, Jang Suhwan—một chàng trai to con—lên tiếng với giọng hơi khoa trương.
"Wow! Trời ạ, chỗ này rộng quá! Woojin hyung thấy ổn chứ? Em mới lần đầu đến phim trường, hồi hộp quá đi mất!"
Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng âm lượng thì lớn vô cùng. Nhìn cậu ta như vậy, Woojin vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh nhưng thầm nghĩ:
Người anh em à, tôi cũng hồi hộp đây này.
Thế nhưng bên ngoài, cậu vẫn tỏ ra thật lạnh lùng.
"Tôi cũng thấy căng thẳng."
"Hả? Nhưng trông anh tỉnh bơ mà?! A! Chắc là anh cố tỏ ra như vậy để tôi bớt lo đúng không?"
Rõ ràng là tôi nói mình hồi hộp mà? Sao lại tự suy diễn thế hả?
Nhưng Woojin quyết định không giải thích nữa, chỉ bình thản đáp:
"Chút nữa là ổn thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!